Độc Tôn Tam Giới

Chương 1190: Đan Tiêu trận bàn hiển uy

- Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Tào Tấn, là do ta giết. Còn có một mập mạp, một đan sư, đều là do ta giết.

Giang Trần cười nhạt một tiếng, không ngờ lại thản nhiên thừa nhận như vậy.

Trên mặt Tào Mạnh giống như lập tức được phủ lên một tầng sương lạnh, hung quang trong mắt đại thịnh, liên tục nói:

- Tốt, tốt, tốt. Tiểu tử, ngươi thừa nhận là được rồi.

Giang Trần khoan thai nói:

- Đúng rồi, còn có một Đinh Đồng gì đó, là người của các ngươi sao? Đó cũng là do ta giết. Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, còn có một kẻ nằm vùng xếp vào trong Đan Kiền Cung ta, cho rằng hắn ẩn nấp vô cùng kỹ, kỳ thực đã sớm bạo lộ. Sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh ta cũng thuận tiện tiễn đưa hắn một đoạn đường.

Hác trưởng lão nghe được bốn chữ Vạn Tượng cực cảnh này, trong lòng khẽ động, khàn giọng nói:

- Quân Mặc Bạch cũng là do ngươi giết?

- Xem như thế đi.

Giang Trần giơ tay lên, chỉ vào mỗi người có mặt ở đây rồi nói:

- Các ngươi hôm nay sẽ táng thân ở đây, tương lai khoản sổ sách này cũng sẽ tính toán vào trên đầu ta. Ta nói như vậy các ngươi có hiểu không?

Tất cả mọi người khẽ giật mình.

Tào Mạnh cười ha hả:

- Tiểu tử, giữa ban ngày ban mặt không ngờ ngươi lại mơ đẹp như vậy.

Cung Vô Cực kêu lên:

- Đừng nói nhảm với tiểu tử này, trước tiên trấn áp hắn, sau đó rồi tính tiếp.

Hác trưởng lão cũng gật đầu, lúc Giang Trần nói ra lời nói kia, trong lòng Hác trưởng lão co thắt lại, trong lòng không ngờ lại có chút bối rối.

Loại cảm giác này, đáng lẽ hoàn toàn không thể có được. Thế nhưng mà, một đạo cảm giác khủng hoảng khó hiểu trong thần thức lại đột nhiên xuất hiện, không thể tưởng tượng nổi.

Giờ phút này hắn cũng kiên định nghĩ tới một việc.

Trước tiên trấn áp Giang Trần, sau đó mới cướp đoạt cùng Bất Diệt Thiên Đô.

- Tào lão đệ, Tôn lão đệ, trước tiên trấn áp tiểu tử này.


Hác trưởng lão truyền âm với Tào Mạnh cùng tới cường giả họ Tôn kia.

Trong lúc nhất thời, mục tiêu của cơ hồ tất cả cường giả đều là Giang Trần.

Sau một khắc, tay Giang Trần giương lên, một đạo thủ quyết biến đổi, cả thế giới lập tức biến đổi.

- Ồ? Chuyện gì đang xảy ra?

- Không tốt, đây là trận pháp?

- Tiểu tử Giang Trần kia đâu rồi?

Trong lòng mọi người co thắt lại, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thủ đoạn của Giang Trần này quả thực tầng tầng lớp lớp, không coi bọn họ vào đâu, không ngờ lại trực tiếp thúc dục trận pháp.

Trận pháp bình thường, dù sao cũng phải thoáng bố trí một chút, dù thế nào cũng phải nhìn thấy một ít dấu vết bày trận.

Thế nhưng ở chung quanh nơi này, rõ ràng không có dấu vết bày trận.

Cung Vô Cực khoát tay chặn lại, quát:

- Đừng loạn, trận pháp này không đơn giản.

Những cường giả Hoàng cảnh phía sau hắn đều không dám xem thường.

Hác trưởng lão cùng đám người Tào Mạnh ở bên kia không ngừng tìm kiếm Giang Trần.

- Tào lão đệ, tiểu tặc này lại có thủ đoạn như vậy, nhất định là có trận bàn cường đại gì đó. Có thể lập tức mô phỏng trận pháp.

Hác trưởng lão dặn dò:

- Chúng ta cẩn thận một chút.

Trong khi nói chuyện, hai đạo lực lượng màu đen từ trong mặt đất giống như vòi rồng, cuốn về phía bọn họ.

Hác trưởng lão hơi kinh hãi, cùng với Tào Mạnh đồng thời xuất chưởng, lực lượng cường đại ầm ầm đẩy ra, ý đồ muốn cưỡng ép tiếp hai đạo công kích này.

Ầm ầm.

Hai cỗ lực lượng này đẩy ra, thế nhưng lại không đánh bay nổi hai đạo công kích kia. Hai đạo khói đen trước mắt giống như độc long kia không ngờ lại đột nhiên biến mất.


Mà hai đạo lực lượng bọn họ vừa mới đẩy ra, ầm ầm rơi vào trong trận doanh của Cung Vô Cực phía đối diện.

Phanh Phanh.

Lập tức có hai cường giả Hoàng cảnh bị trúng chiêu, thân thể lung lay một chút, bị hai đạo lực lượng này đâm cho khí huyết cuồn cuộn.

- Học Hác, ngươi có ý gì?

Cung Vô Cực thấy vậy giận dữ không thôi, tuy rằng hắn cũng hiểu rõ, đây chỉ là hiểu lầm, thế nhưng khi nhìn thấy người một nhà bị thương, Cung Vô Cực tự nhiên không có khả năng ngồi yên mà không để ý tới.

Hác trưởng lão cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi cũng không mù, nhìn không ra hay sao?

Tào Mạnh dứt khoát hừ lạnh một tiếng, lười giải thích. Trong mắt hắn, ngộ thương cũng tốt, đánh thực cũng tốt, giống như tất cả vốn đều là kinh thiên địa nghĩa, không cần phải giải thích cái rắm gì.

Cũng may tất cả tâm tư của Cung Vô Cực lúc này đều đặt trên người Giang Trần, hắn trừng mắt nhìn Hác trưởng lão và Tào Mạnh, cũng không có tiếp tục dây dưa, chỉ hừ lạnh nói:

- Kiềm chế một chút đi.

Nếu nói tới tâm tình, thì tâm tình của hắn lúc này thực sự vô cùng phiền muộn. Trước đó hắn nhận được tình báo, Giang Trần hiểu trận pháp, thế nhưng tu vị trận pháp có lẽ cũng không tính quá cường đại. Lúc ấy tu vị trận pháp mà Giang Trần biểu hiện ra bên ngoài, nhiều lắm chỉ dùng trận pháp đảo loạn thế cục, không đủ để dùng trận pháp vây khốn địch.

Nhưng hiện tại xem ra, tình báo của hắn vẫn đánh giá thấp thiên phú trận pháp của Giang Trần này.

Đây quả thực chính là một yêu nghiệt.

Cũng may dưới lĩnh vực Hoàng cảnh cường đại, Giang Trần muốn đi cũng không được. Cho dù vận dụng Độn Không phù, trên tay hắn cũng có Định Không phù khắc chế.

Tuy rằng trận pháp này thâm ảo, thế nhưng hiển nhiên chỉ là trận pháp thiên về biến hóa, không có bao nhiêu lực sát thương.

Ánh mắt của Cung Vô Cực vô cùng tinh chuẩn, rất nhanh đã nhìn ra một ít manh mối của trận pháp này, hắn truyền âm cho người cạnh mình:

- Mọi người không cần lo lắng, trận pháp này không có tính công kích gì. Chỉ là trận pháp giỏi biến hóa, chỉ cần tìm được đầu mối then chốt là có thể phá vỡ trận pháp.

Hắn có thể nhìn ra, bên Hác trưởng lão kia cũng đã nhìn ra một chút môn đạo. Dù sao bên bọn họ cũng có ba Hoàng cảnh trung kỳ, ánh mắt không kém hơn Cung Vô Cực hắn một chút nào.

- Tào lão đệ, Giang Trần này yêu nghiệt như vậy, Hác mỗ hoài nghi, kỳ ngộ mà tông chúng ta tìm kiếm ngàn năm, nói không chừng đã bị tiểu tử này lấy được.

Hác trưởng lão truyền âm nói với Tào Mạnh.

Tào Mạnh khẽ giật mình:

- Không thể nào? Tiểu tử này nhìn thế nào cũng không giống người nhận được truyền thừa của Phi Vũ đại đế. Hơn nữa tương truyền kỳ ngộ mà Phi Vũ đại đế đạt được cũng không có quan hệ nhiều lắm với trận pháp.

Hác trưởng lão cũng hiểu việc này có chút không đúng, thế nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy, trừ một bút kỳ ngộ kia, Vạn Tượng Cương Vực làm sao có thể bồi dưỡng ra loại thiên tài biến thái giống như Giang Trần này được cơ chứ?

- Tào lão đệ, ngươi còn nhớ rõ mấy năm trước, trong Vạn Tượng Cương Vực đã từng xuất hiện qua dị tượng thiên địa đúng không? Lúc ấy tuần sát sử của Cửu Dương Thiên Tông ta đã ở trong liên minh thập lục quốc của Vạn Tượng Cương Vực. Dị tượng thiên địa kia cơ hồ ở gần Bảo Thụ tông. Mà khi đó tiểu tử Giang Trần này cũng ở Bảo Thụ tông.

Hác trưởng lão vừa nói vậy Tào Mạnh cũng bán tín bán nghi:

- Chẳng lẽ quả thực có chuyện như vậy sao? Nếu như nói như thế, vô luận thế nào tiểu tử này cũng phải bắt tới tay.

Hai người đã đạt thành ăn ý, càng kiên định với ý nghĩ trong đầu mình.