Độc Tôn Tam Giới

Chương 1096: Hành hạ Uông Hàn 2

- Cung chủ, làm sao bây giờ? Núi băng chín tầng a...

Dt cung chủ trầm ngâm nói:

- Núi băng chín tầng này vô cùng khoa trương. Cường giả Địa Thánh Cảnh gặp phải cũng phải chịu thiệt. Cứ xem đi.

Giờ phút này Đan Trì cung chủ đối với Giang Trần vẫn có chờ mong. Giang Trần đã có biện pháp đối phó với Băng Tuyết cự hùng, hắn cảm thấy chưa hẳn Giang Trần đã không có cách nào đối phó với ngọn núi băng chín tầng này.

Quả nhiên hai mắt Giang Trần hơi híp lại, nhìn qua Uông Hàn đang do dự nói:

- Vậy này là gì? Đây là phần mộ chuẩn bị cho bản thân ngươi sao? Không ngờ lại đồ sộ như vậy a.

Những lời này vừa mới thốt ra, khiến cho đám người phía dưới có cảm giác muốn ngất. Mộc Cao Kỳ này không ngờ tới lúc này lại vẫn có thể bình thản như vậy.

Tới lúc này mà vẫn còn có tâm tư đùa giỡn.

Chẳng lẽ đúng như một ít người tiên đoán, hắn còn có con bài nắm chắc khác? Trận chiến này rất đặc sắc, có thể coi như là một trận chung kết sớm.

- Tiểu tử, mạnh miệng cũng có giới hạn của nó thôi. Uông Hàn ta đảm bảo, đây là lần cuối cùng ngươi có thể mạnh miệng như vậy.

Trong khi nói chuyện, ban tay của Uông Hàn đập xuống, ngọn núi băng chín tầng kia từ từ đề xuống. Không ngờ lại giống như trời sập xuống, lực lượng lạnh lẽo vô tận cùng với trọng lực điên cuồng đè xuống.

Giang Trần cười ha hả nói:

- Thật sự là không khéo, ta phải để cho ngươi thất vọng rồi.

Trong khi nói chuyện, thân thể của Giang Trần chẳng những không né đi mà ngược lại khí thế lại được thúc dục. Thần Ma kim thân không ngừng mở rộng, trong lúc nhất thời pháp thân của Giang Trần khuếch tán tới ba bốn trượng.

Một tay một trảo, Nguyên Từ kim sơn được triệu hoán ra.

Nguyên từ kim sơn hóa thành một ngọn núi màu vàng vô cùng uhfng vĩ, vắt ngang ngọn núi băng cửu trọng ở phía đối diện.

- Đó là cái gì?

- Không thể nào? Đây quả thực chính là đánh vào mặt mũi a. Ngươi có Cự Hùng, hắn có kim giáp võ sĩ. Ngươi triệu hoán ra núi băng, hắn triệu hoán ra kim sơn. Đây quả thực chính là ăn miếng trả miếng, một bước cũng không nhường.

- Ngọn núi màu vàng này vô cùng hùng vĩ. Cũng không kém núi băng chín tầng kia là bao.

- Lần này Uông Hàn quả thực đã đá vào khối sắt rồi.


- Mộc Cao Kỳ này quả thực khiến cho người ta kinh ngạc. Xem ra những năm qua trong Đan Kiền Cung thiên tài xuất hiện lớp lớp a.

Trong lúc nhất thời từng tiếng thổn thức không ngừng truyền ra. Đám người đang xme cuộc chiến đều bị trận chiến này chinh phục. Từng màn biến hóa không ngừng khiến cho mọi người không kịp thích ứng, tâm tình thay đổi thất thường.

Ngay khi pháp thân Giang Trần bành trướng, triệu hồn ra Nguyên Từ kim sơn hùng vĩ, giờ phút đó cơ hồ Uông Hàn không thể tin nổi con mắt của mình nữa. Hắn đã tin lời những người kia, hco rằng Giang Trần cố ý đánh vào mặt mũi của mình.

Chẳng lẽ hắn có bản lĩnh gì, Mộc Cao Kỳ này sẽ có bản lĩnh như vậy?

Chuyện này làm sao nhìn qua lại hoang đường tới vậy.

Uông Kiếm Vũ rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn, miệng quát:

- Uông Hàn, cẩn thận, không nên tham chiến.

Uông Kiếm Vũ không hổ là cường giả Thiên Thánh Cảnh, khứu giác vô cùng cường đại. Hắn lập tức ngửi được một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại. Nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở Uông Hàn.

Uông Hàn là đệ nhất thiên tài trong Thánh Kiếm cung, càng là cháu trai dòng chính của Uông Kiếm Vũ hắn. Nếu như Uông Hàn gặp chuyện không may, tâm huyết của Uông Kiếm Vũ hắn coi như uổng phí.

Thật vất vả hắn mới bồi dưỡng được một người nối nghiệp kiệt xuất như vậy.

Uông Hàn nghe thấy lời nhắc nhở của Uông Kiếm Vũ, thế nhưng trong lòng lại giận dữ khôn cùng. Ngay cả tông chủ cũng không coi trọng hắn sao? Đột nhiên trong lòng Uông Hàn có một loại cảm giác nghẹn khuất.

Miệng hét lớn một tiếng, hai tay hung hăng đập xuống:

- Mộc Cao Kỳ, ngươi đi chết đi.

Ngọn núi băng chín tầng kia hung hăng nện xuống đất.

Mặt Giang Trần không đổi sắc, cánh tay vung lên, Nguyên Từ Kim sơn hóa thành một đạo kim quang, ầm ầm đánh tới ngọn núi băng chín tầng kia.

Kim quang lóe lên, ầm ầm chui vào trong ngọn núi băng chín tầng kia.

Một khắc sau, bên trong ngọn núi băng chín tầng trong suốt lại có không ít kim quang chợt lóe, như ẩn như hiện.

Cứ liên tục như vậy được vài chục lần.

Một tiếng ầm vang vang vọng.


Kim quang bị đèn nén thoáng cái chợt nổ tung. Vô số kim quang ầm ầm phá băng mà ra. Ngọn núi băng chín tầng kia bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ. Hóa thành vô số khối băng, ầm ầm, không ngừng rơi xuống đất.

Dưới tay của Giang Trần, Nguyên Từ kim sơn hóa thành một đạo kim quang, lần nữa hạ xuống trong tay hắn.

Con át chủ bài cuối cùng của Uông Hàn chính là ngọn núi băng chín tầng này. Thế nhưng hắn không nghĩ rằng lại bị đối phương trực tiếp đánh nát thành cặn bã. Rốt cuộc trên khuôn mặt âm trầm của Uông Hàn hiện lên vẻ hoảng hốt.

- Đã như vậy ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường.

Ngón tay Giang Trần điểm một cái, một đạo khí lưu kinh người cuốn tới cổ Uông Hàn.

- Tinh Hà Thiết cát.

Một kích này cuốn quanh cổ Uông Hàn, quyết tâm đem đầu Uông Hàn gỡ xuống.

Lúc này, Uông Kiếm Vũ nào có thể bảo trì được sự bình thản của mình được nữa. Một kiếm ầm ầm phóng về phía Giang Trần đang đánh ra Tinh Hà Thiết Cát. Đồng thời bàn tay chộp về phía hư không, mạnh mẽ nắm thân thể Uông Hàn từ trên lôi đài xuống.

Tuy rằng Uông Kiếm Vũ cách lôi đài rất xa, thế nhưng một trảo nhìn như chụp vào hư không này lại giống như có thể bỏ qua khoảng cách trong không gian, trực tiếp nắm Uông Hàn xuống lôi đài.

Tuy rằng Tinh Hà Thiết Cát của Giang Trần nhanh chóng, thế nhưng cũng không có nhanh bằng Uông Kiếm Vũ.

Tinh Hà Thiết Cát vừa mới được đánh ra, thân ảnh Uông Hàn vừa vặn bị lôi ra bên ngoài.

Biến cố này khiến cho dưới đài tức thì xôn xao.

Mà Giang Trần ngược lại vô cùng có phong độ, thu tay lại, miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn chằm chằm về phía Uông Kiếm Vũ. Hiển nhiên Uông Kiếm Vũ dám ngang hiên nhúng tay vào lôi đài, không cần hắn mở miệng đã có người tìm hắn gây phiền toái.

Quả nhiên, Đan Trì cung chủ bên kia lập tức vỗ ghế quát:

- Uông Kiếm Vũ, ngươi có y gì? Đánh cuộc sinh tử, vậy mà ngươi lại không biết xấu hổ nhúng tay vào chuyện trên lôi đài.

- Uông lão đệ, ngươi làm như vậy đã là bỏ qua quy tắc a.

Hạng Vấn Thiên cũng không có trầm mặc mà lên tiếng.

Thiên Minh thượng nhân cũng lắc đầu nói:

- Quả thực không ổn, không ổn.

Vệ Vô Ảnh của Tiêu Dao Tông cũng lắc đầu thở dài nói:

- Đánh bạc sinh tử, tất cả dựa theo ý trời. Uông tông chủ ngươi làm như vậy quả thực đã không thèm để ý tới quy tắc.

Đối mặt với chấp vấn khắp nơi, Uông Kiếm Vũ rất lưu manh, lạnh lùng nhìn chung quanh rồi nói:

- Ta biết rõ đã phá hỏng quy tắc, không cần các ngươi nhắc nhở. Luận võ của Vạn Tượng đại điển này Thánh Kiếm cung ta rút lui, như vậy được chứ?

Căn cứ vào quy tắc, một khi nhúng tay vào chuyện trên lôi dài, tất cả thành tích của tông môn hắn đều sẽ bị hủy bỏ.

Uông Kiếm Vũ rời khỏi luận võ Vạn Tượng đại điển cũng coi như lựa chọn anh minh.