Type: Thùy Miên
Lê Họa nằm yên không dám cử động, tay anh vẫn nhẹ nhàng xoa trên bụng cô. Cô nhìn trần nhà, chịu đựng từng cơn đau ập tới.
Lộ Thiếu Hành nhận ra biểu hiện khác lạ của cô, vội vàng ôm cô vào lòng để trấn an. Nhưng Lê Họa vẫn không mở miệng. Đợi đến khi cô đã ổn định, anh mới bế cô lên, đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, không ai nói một lời. Có lẽ do mệt mỏi, chỉ muốn lập tức chìm vào giấc ngủ.
Anh không hỏi. Cô không chủ động nói.
Trời sáng, Lộ Thiếu Hành mở mắt, thấy Lê Họa vẫn đang ngủ say. Một số người rất thích buổi sáng, bởi nó bắt đầu cho một ngày mới, cho những kỳ vọng mới. Cũng có một số người không thích buổi sáng, vì bản thân sẽ đối mặt với những rắc rối còn tồn đọng. Trước đây, anh thuộc tuýp số một, nhưng bây giờ… Anh nhìn người phụ nữ nằm cạnh mình. Những phiền phức này thật sự rất lớn, mà chính anh dây vào, chẳng thể trách ai được.
Lộ Thiếu Hành lặng lẽ rời giường, mặc quần áo nghiêm chỉnh rồi ra khỏi nhà.
Không phải anh không muốn hỏi cô rõ mọi chuyện, chỉ là, nếu đã quyết định đến với nhau, anh cảm thấy mình nên tạo cho cô cảm giác tin tưởng, để cô chủ động nói ra với anh. Anh không muốn ép cô nói khi mà cô chưa muốn.
Ở bên ngoài, Lộ Thiếu Hành luôn tỏ ra tao nhã điềm đạm, dù cho tâm trạng tệ đến mấy, anh cũng có thể làm bộ bình thản. Nhưng hôm nay thì khác. Nhân viên vào phòng báo cáo công việc đã nói nhanh hơn ngày thường, ai nấy đều nhận ra sự khó chịu hiện rõ trên mặt anh. Lộ Thiếu Hành lại không phát hiện ra điều này. Sau khi giải quyết xong vài việc, anh còn tham dự mấy cuộc họp liên tiếp.
Vừa ra khỏi phòng họp, Lộ Thiếu Hành liền nhận được điện thoại của Đường An An. Suốt mấy ngày anh không về biệt thự Khuynh Thế, nên hôm nay anh đành đồng ý với mẹ sẽ về nhà.
Nếu như biết về đó sẽ chạm mặt Trác Dực Đình, anh cũng sẽ không thay đổi quyết định, cùng lắm chỉ là lưỡng lự vài giây trước khi nói “vâng”. Anh luôn thích mọi chuyện xảy ra thuận theo tự nhiên, đương nhiên cũng muốn thấy kết quả thuận theo tự nhiên.
Dừng xe trước nhà, Lộ Thiếu Hành cảm thấy có chuyện không hay, bởi có rất nhiều xe đỗ bên ngoài. Vừa bước vào cửa, anh đã bị Đường An An bắt tại trận, không biết hôm nay vận may của anh đã đi đâu.
Đường An An kéo anh qua một bên, nói: “Lát nữa nhớ xem cho kỹ nhé.”
Anh cười nhìn mẹ mình, chẳng mấy khi thấy mẹ vui vẻ như vậy.
“Không cần vội như vậy đâu mẹ. Mẹ sợ con trai mẹ ế thật sao?”
“Nói vớ vẩn!” Đường An An đánh vào vai con trai. “Mau vào thay quần áo đi, đừng để thất lễ.”
Lộ Thiếu Hành lắc đầu bất đắc dĩ. Xem ra Lộ Ôn Diên đã gây ra chuyện gì đó, nên bác cả mới mượn cớ để mở một buổi yến tiệc tại gia thế này. Lý do là gì không quan trọng, chủ yếu tất cả mọi người đều hiểu rõ đây là một buổi xem mặt. Trong suy nghĩ của bậc làm cha mẹ hiện nay, nếu như có thể chọn cho con trai một cô gái vừa ưng ý vừa môn đăng hộ đối, thì còn gì vui mừng hơn?
Lộ Thiếu Hành thay đồ xong, liền bị Đường An An giám sát đưa đi nói chuyện với người này người kia. Anh cười thầm, cảm thấy mình bây giờ chẳng khác nào món hàng hóa. Liếc nhìn Lộ Ôn Diên đang bị vây bên kia, anh cũng chẳng thèm cảm thông, ai bảo anh ta ra ngoài gây chuyện, để bây giờ khiến anh vạ lây.
Lộ Diệc Cảnh ngồi một bên nhìn hai ông anh trai, đắc ý cười. Suy cho cùng anh ta vẫn là người con ngoan, sớm kết hôn theo ý gia đình. Những kẻ nổi danh bên ngoài kia, chưa biết chừng còn làm ra nhiều việc long trời lở đất hơn. Bao năm qua cười trên nỗi đau của người khác vốn là “ưu điểm” của Lộ Diệc Cảnh, đương nhiên anh ta vẫn sẽ tiếp tục duy trì nó.
Vất vả lắm Lộ Thiếu Hành mới thoát khỏi Đường An Anh thì lại bắt gặp Lộ Ôn Diên đang nói chuyện vui vẻ với một cô tiểu thư nào đó. Lộ Ôn Diên gặp xui xẻo đương nhiên không chịu buông tha anh mình.
“Anh, đây là cô Hướng.”
Lộ Thiếu Hành đành phải qua chào hỏi: “Chào cô Hướng, nghe nói anh trai cô vừa có cháu, có dịp sẽ đến chung vui với gia đình”.
Hướng Thần quan sát Lộ Thiếu Hành. Vị thiếu gia này lúc nào cũng bày ra một vẻ mặt nghiêm nghị. Đã biết một vài chuyện nhà họ Hướng như vậy, xem ra câu nói nghe bốn phương nhìn tám hướng quả thật không sai. Hướng Thần trộm nghĩ, Lộ Thiếu Hành vừa mở miệng đã hỏi chuyện anh trai mình, chứng tỏ anh cũng chẳng có ý gì với cô. Phía bên kia, mẹ anh còn đứng đó. Những người này thật phiền phức, ngay cả nói chuyện cũng không được yên.
Hướng Thần rời đi rồi, Lộ Thiếu Hành mới cười nói với Lộ Ôn Diên: “Sao nào? Cái gọi là “vĩnh viễn cũng không có” của chú sao giờ đã có rồi?”
Lộ Ôn Diên trừng mắt nhìn anh hai: “Không thông cảm thì thôi, đừng đổ thêm dầu vào lửa”.
“Thế chắc anh phải chúc mừng chú, cô con gái thứ hai nhà họ Tỉnh đúng là dung mạo hơn người, gia thế chẳng kém ai. Cưới được người như vậy, chú nên cảm thấy là phúc ba đời chứ nhỉ?” Lộ Thiếu Hành cười hả hê, thiếu điều nâng ly lên chúc.
“Anh bớt lời đi thì chết à!”
Xem ra đúng là đang bực bội trong người.
Lộ Thiếu Hành quay mặt đi chỗ khác. Nhân vật nữ chính trong câu chuyện vừa rồi cũng có mặt ở đây, tuy cô ta không đến bắt chuyện với họ, nhưng thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn về phía Lộ Ôn Diên.
“Thư ký của chú?” Lộ Thiếu Hành đang rất vui vẻ, chắc là do trông thấy người khác gặp xui xẻo.
“Trước đây em thật sự không biết.” Lộ Ôn Diên nhíu mày, quả thật anh không biết chuyện Tỉnh Y Hàm là con gái thứ hai nhà họ Tỉnh.
“Cũng tốt chứ sao. Tình yêu công sở, người ta vừa giúp đỡ chú trong công việc, lại có thể giúp đỡ cả việc gia đình.”
“Anh bổ sung thêm câu “sinh con ra thông minh” là thành mẹ em luôn rồi đấy.” Tâm trạng Lộ Ôn Diên có vẻ rất tệ. Mọi việc đúng là như Lộ Thiếu Hành nói, Tỉnh Y Hàm muốn gì được nấy, khiến anh ta phải suy nghĩ rất nhiều.
Lộ Thiếu Hành không đổ thêm dầu vào lửa nữa, chỉ nói: “Dù chú có đứng vững được ở chỗ này thì cũng đừng quên còn có cửa ải khác”.
“Em sẽ không đi vào vết xe đổ của anh cả.” Lộ Ôn Diên nói chắc nịch.
Lộ Thiếu Hành vỗ vai em trai coi như động viên. Sau đó, anh trông về phía người lớn đang nói chuyện. Bố mẹ Trác Dực Đình và bố mẹ anh đang chuyện trò khá hào hứng, nhìn vào có cảm giác “hợp tác vui vẻ”.
“Bố mẹ anh đang nói chuyện gì với họ thế?” Lộ Thiếu Hành hỏi.
Lộ Ôn Diên không ngờ anh đến đây chủ yếu là để hỏi việc này.
“Hình như có hợp tác gì đấy… nhưng em thật không hiểu bác hai cho họ những ưu thế gì mà họ sẵn sàng chấp nhận từ bỏ nhiều lợi ích đến vậy.”
Lộ Thiếu Hành lắc đầu, nếu đã không tìm được đáp án từ người khác thì anh đành phải dựa vào chính mình vậy.
Lộ Ôn Diên vừa nhìn sang bên kia, trông thấy Trác Dực Đình, liền than thở: “Nếu anh cũng dính dáng đến một người phụ nữ như thế chắc nhà mình loạn cào cào lên mất. Mọi người sẽ không coi em là kẻ tội đồ nữa!”.
Lộ Thiếu Hành đang định đi, nghe Lộ Ôn Diên nói vậy, bèn đứng lại hỏi: “Nếu anh sẵn sàng hi sinh hình tượng vì chú, thật sự dính dáng đến một người con gái mà bố mẹ không ưng ý để mọi người đỡ để ý chuyện của chú, thì đổi lại anh được gì nào?”.
Lộ Ôn Diên nhìn anh: “Nếu anh làm được vậy, chỉ cần anh mở miệng nói một câu, em sẽ không tiếc mình.”
Lộ Thiếu Hành cười: “Nhớ đấy!”.
Đường An An vốn cũng muốn con trai mình có thể tìm được một cô gái ưng ý trong số những tiểu thư khuê các ở đây. Cậu em út đã kết hôn lâu như vậy, các ông anh trai thì vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
“Không thấy vừa mắt ai à?” Đường An An lo lắng nhìn con trai, “Nãy thấy con và cô con gái nhà họ Hướng trò chuyện vui vẻ lắm mà.”
Mới nói được hai câu đã bảo là trò chuyện vui vẻ. Lộ Thiếu Hành lắc đầu.
“Hai bác đến có việc gì thế mẹ?”
Bữa tiệc này đáng ra không có mặt họ mới đúng.
“Nói đến chuyện này, họ đến để cảm ơn con đấy.” Đường An An tỏ ra tự hào.
“Là sao ạ?” Lộ Thiếu Hành ngơ ngác, anh không nhớ mình đã giúp gì cho nhà họ Trác.
“Chính là chuyện của Trác Dực Đình đấy. Bố mẹ nó ngăn cấm thế nào cũng không được, nghe nói lần trước họ đến nhờ con khuyên nhủ Trác Dực Đình, sau đó nó đã chia tay với con bé kia rồi. Họ đến để cảm ơn con, còn nói sẽ giảm chi phí trong dự án Z của con đấy.” Đường An An hiếu kỳ nhìn con trai, “Con khuyên Trác Dực Đình thế nào vậy, nói mẹ nghe coi”.
Lộ Thiếu Hành nhíu mày, nếu anh nói ra, sợ rằng mẹ cũng chẳng còn cười nổi. Vậy nên anh mau chóng kết thúc chuyện này: ‘Mẹ, chuyện đàn ông, mẹ đừng bận tâm làm gì.”
Đường An An vẫn chưa chịu từ bỏ: “Thì cứ nói mẹ nghe xem nào!”.
“Bí mật!”
Chào hỏi ông bà Trác xong, Lộ Thiếu Hành mới đi tới chỗ Trác Dực Đình. Hai người ngồi mặt đối mặt với nhau trong chòi nghỉ. Lần trước, bọn họ từng cùng ở đây uống rượu, bây giờ tuy không phải cảnh còn người mất, nhưng tâm trạng mỗi người đều đã có sự thay đổi lớn.
“Có gì muốn nói với tôi không?” Lộ Thiếu Hành rót một ly rượu cho Trác Dực Đình.
Trác Dực Đình không nhận.
“Cậu nghiêm túc với cô ấy?” Trác Dực Đình nhìn chằm chằm Lộ Thiếu Hành, kiên quyết muốn có được câu trả lời chắc chắn. Anh ta đã suy nghĩ rất nhiều. Lộ Thiếu Hành và Lê Họa không phải loại người như vậy, hai người họ làm sao có thể cùng với nhau. Đây chính là điểm mà anh ta không thể giải thích được. Anh ta cần phải biết.
“Cậu mong muốn thế nào?” Lộ Thiếu Hành đặt ly rượu xuống, “Cậu mong tôi chỉ đang đóng kịch, để cậu mong chóng đi vạch trần âm mưu sau đó à?”.
Trác Dực Đình không thể hiểu được Lộ Thiếu Hành đang nghĩ gì. “Tôi không muốn cô ấy chịu tổn thương.”
Rất tốt. Bọn họ đều cho rằng đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, không cần phụ nữ can dự vào.
Lộ Thiếu Hành nhìn đối phương, thong thả nói từng chữ: “Không thật, cũng không giả. Tôi chỉ biết, bốn năm trước cô ấy đã từng sinh con cho tôi”.
Trác Dực Đình bật cười.
Được lắm! Chỉ một câu nói, Lộ Thiếu Hành đã có thể biến anh ta từ vị trí một người trong cuộc thành kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác.