Bạch Hiền lại bắt đầu cuộc sống mới, đi làm ở công ty thì kết giao với một người bạn tên là Ngô Thế Huân, mặc dù trong công ty chẳng bao giờ nhìn thấy hắn, cũng không biết đi chỗ nào tìm hắn, thế nhưng chỉ cần giờ nghỉ trưa hay tan tầm là Thế Huân lại xuất hiện trước mặt Bạch Hiền. Luôn biện lí do là tình cờ đi ngang qua, Bạch Hiền trời sinh tính đơn thuần cũng không có suy nghĩ nhiều, dù sao trong hoàn cảnh xa lạ lại có một người bạn cũng không tồi.
Bên kia nhà Phác gia, vì Từ Nhã Nghiên có thai trong người, cho nên Xán Liệt và Từ Nhã Nghiên không đi hưởng tuần trăng mật, kết hôn ngày hôm sau Xán Liệt đã bắt đầu đi làm, còn Từ Nhã Nghiên chỉ ở nhà tỉ mỉ dưỡng thai. Nơi họ sống không phải ngôi nhà mà Bạch Hiền từng ở, là một căn nhà to lớn và rộng rãi hơn.
Ngồi trong phòng làm việc đến trưa, Xán Liệt uể oải đi ra ngoài một chút, vô thức lại đi tới cửa bộ phận thiết kế dưới lầu. Đó là nơi mà Biện Bạch Hiền từng làm, khi Bạch Hiền đi được hai ngày thì Xán Liệt mới biết cậu đã xin nghỉ việc, còn nguyên nhân thì chính hắn là người biết rõ nhất.
Đứng ở cửa bộ thiết kế, Xán Liệt ngây người nhìn chiếc ghế còn trống phía xa, đó là nơi mà Bạch Hiền ngày ngày cúi đầu chăm chỉ vẽ viết.
“Chủ tịch, sao ngài tới đây.” Quản lí Tiểu Hồ đi tới.
“Tôi tiện đường đến xem, thế nào có khỏe không?.” Xán Liệt thuận miệng nói.
“Vẫn khỏe, vẫn khỏe.” Tiểu Hồ cười gật đầu, “Thế nhưng Bạch Hiền đột nhiên xin nghỉ việc là một đả kích đối với bộ phận thiết kế chúng ta, mất đi một nhân viên tài ba ưu tú như thế.” Thường ngày Tiểu Hồ và Bạch Hiền quan hệ rất tốt, cho nên đối với việc Bạch Hiền đột nhiên nghỉ việc cảm thấy rất tiếc nuối.
Xán Liệt trầm mặc không nói, nhìn thoáng qua vị trí của Bạch Hiền rồi xoay người ly khai.
Vừa trở lại phòng làm việc thì nhận được điện thoại của mẹ, Phác mẫu muốn hắn và Từ Nhã Nghiên tối nay đến ăn cơm rồi nói chút chuyện.
Từ sau khi Bạch Hiền ly khai Phác mẫu rất ít khi liên lạc với Xán Liệt, lại gấp gáp kết hôn với Từ Nhã Nghiên khiến Phác mẫu tựa hồ đã mất đi lòng tin với Xán Liệt, có lẽ bà đã quá mệt mỏi và muốn được nghỉ ngơi rồi.
Tuy rằng Xán Liệt và Từ Nhã Nghiên đã kết hôn, nhưng không có sự chấp thuận của Phác mẫu, Xán Liệt rất là áy náy. Nhưng hôm nay Phác mẫu gọi hắn và Từ Nhã Nghiên trở về ăn tối, có thể là muốn hòa giải như lúc đầu.
Tan tầm xong Xán Liệt lái xe đến khu mua sắm đón Từ Nhã Nghiên đến biệt thự nhà Phác gia, vừa lên xe Từ Nhã Nghiên đã bô bô hỏi trái hỏi phải.
“Xán Liệt, anh nói mẹ bảo chúng ta về làm gì?” Từ Nhã Nghiên trở mình xem xét chiến lợi phẩm hôm nay đi shopping.
“Không biết.” Xán Liệt lãnh đạm trả lời.
“Không phải lại tới la mắng em chứ, em đang mang người kế thừa tiếp theo của Phác gia đó nha.” Từ Nhã Nghiên lấy hộp phấn trong túi xoa xoa lại má.
“Em cũng biết mình đang mang thai sao, vậy mà ngày nào cũng chạy ra ngoài, còn mặc váy đi giày cao gót, vạn nhất xảy ra chuyện gì sơ xuất anh sẽ không tha thứ đâu.” Xán Liệt tức giận nói, thật vất vả để kết hôn, nếu như lại để mất đứa con, như vậy hắn thực sự sẽ khiến tâm của Phác mẫu chết nghẹt.
“Biết rồi.” Từ Nhã Nghiên quẹt son nói.
Đến biệt thự Phác gia Từ Nhã Nghiên cẩn thận đi theo Xán Liệt vào phòng.
“Phu nhân, thiếu gia và thiếu phu nhân đã trở về.”
“Biết rồi, cơm nước chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
“Được rồi, xuống phía dưới đi.”
Người hầu đến thư phòng báo cho Phác mẫu, gần đây trên mặt Phác mẫu dường như đã mất đi dáng tươi cười, ngày xưa dù bị Xán Liệt chọc giận đến muốn thổ huyết, nhưng bên người đều có Bạch Hiền vui vẻ trò chuyện. Hiện tại ngay cả người để nói chuyện cũng không có, tâm Phác mẫu cứ lạnh dần.
“Mẹ ”
Thấy Phác mẫu xuống, Từ Nhã Nghiên nhiệt tình đi tới chào hỏi, Phác mẫu chỉ lãnh đạm gật đầu nhìn thoáng qua liền ngồi vào bàn.
“Mẹ, hôm nay con đi shopping mua một chiếc túi thơm cho mẹ, con lấy cho mẹ xem có hợp không.”
“Không cần, ta không thiếu túi thơm.”
Từ Nhã Nghiên đang xum xoe hiển nhiên bị Phác mẫu đổ cho một gáo nước lạnh, trên mặt cũng mất đi dáng tươi cười.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Xán Liệt và Từ Nhã Nghiên ngồi đối diện Phác mẫu, an tĩnh cầm chén ăn cơm.
“Mẹ, hôm nay tìm chúng con tới có chuyện gì?” Xán Liệt không chịu nổi liền hỏi.
Phác mẫu buông chén nhìn hai người bọn họ, “Ta định vài ngày nữa sẽ về Mỹ, đến nhà dì ở một thời gian.”
“Mẹ, mẹ nghĩ thế nào mà về Mỹ, ở đây không phải sống rất tốt sao.” Từ Nhã Nghiên nhanh mồm đi trước một bước, kỳ thực trong lòng đang hân hoan đốt pháo ăn mừng.
Phác mẫu không quan tâm đến Từ Nhã Nghiên, nhìn Xán Liệt nói, “Đã trải qua nhiều chuyện như vậy lòng ta cũng đã nguội lạnh rồi, ta không muốn sống trong tội lỗi và áp lực nữa.”
“Vậy mẹ muốn ở bao lâu? Con của chúng con, con muốn mẹ nhìn thấy đầu tiên.” Xán Liệt có điểm kích động, hắn nỗ lực nhiều như vậy chính là muốn cho Phác mẫu thấy con của hắn, thế nhưng Phác mẫu lại đột nhiên muốn về Mỹ.
“Cháu con với ta mà nói có nhìn hay không đều không quan trọng nữa, nếu ở Mỹ thích ứng được thì nửa đời sau ta sẽ ở lại bên ấy.” Phác mẫu nói thản nhiên, điều bà quan tâm chính là đứa con của Bạch Hiền, thế nhưng nó đã không còn nữa, hiện tại Xán Liệt có con với ai bà cũng không quan tâm.
Thái độ của Phác mẫu rất kiên quyết, Xán Liệt biết bà một khi đã quyết định sẽ rất khó thay đổi, tựa như trước đây yêu cầu hắn và Bạch Hiền kết hôn, nhưng cho đến khi biết hai người sẽ không thể đi trên cùng một con đường, bà mới buông tay để Bạch Hiền ly khai.
“Được rồi, con đồng ý.” Xán Liệt cũng có vẻ rất bất đắc dĩ, kết hôn với Từ Nhã Nghiên lại làm cho mối quan hệ mẫu tử của hai người xa dần, khiến hắn cảm thấy lòng chua xót.
Từ biệt thự Phác gia đi ra Từ Nhã Nghiên cũng rất không được vui, cô nghe Phác mẫu nói không quan tâm đến cháu con nên rất tức giận.
“Mẹ anh cũng quá khôi hài, đây chính là cháu đích tôn của Phác gia, sao có thể nói không quan tâm được.”
“Được rồi đừng nói nữa.” Xán Liệt đầu đau như búa bổ, vừa lên xe Từ Nhã Nghiên lại bắt đầu nói như máy bay ném bom bên tai.
“Xán Liệt, đây là con của anh nha, lẽ nào anh thích nghe mẹ nói như vậy a, muốn về Mỹ thì cứ về, em xem bà rất phiền toái.”
“Tôi nói đừng nói nữa, cô nghe không hiểu sao!”
Xán Liệt hét lớn, đột nhiên đập tay lên vô lăng, hai mắt phẫn nộ nhìn Từ Nhã Nghiên.
Đột nhiên bị Xán Liệt hét lên, Từ Nhã Nghiên đáy mắt lập tức nổi lên nước mắt lưng tròng, mấp máy môi, “Không nói thì không nói nữa, lớn tiếng như vậy làm gì.”
Bên trong xe khôi phục tĩnh lặng, Xán Liệt lúc này mới bình tĩnh chuyên tâm lái xe.
Trước đây yêu nhau mỗi khi có chuyện đều nghĩ cô đang làm nũng. Hiện tại kết hôn rồi, Từ Nhã Nghiên lại bắt đầu giống như những phụ nữ bình thường, nói nhiều và nói dại. Nếu như là Biện Bạch Hiền, cậu sẽ yên lặng ngồi ở một bên, cho hắn không gian an tĩnh để chuyên tâm lái xe.