Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 89: Lão trâu già dạy dỗ tiểu thê (1)

Edit: Tiểu Di

Beta: Vietwriter

"Tam hoàng tử đến!" Thái giám canh cửa ở phía sau lại cao giọng. Mà khi thanh thái giám thông bẩm vừa dứt, ở chỗ cửa thấy tam hoàng tử mấy tháng tiến cung ngồi ở xe lăn được người đẩy vào.

Mộ Dung Ôn Trạch và Mộ Dung Nhược Hồng hai người không hẹn mà cùng nheo lại ánh mắt, tuy rằng phụ hoàng bọn họ là ngất khi lâm triều, nhưng bọn họ cho người phong tỏa tin tức. Quân Cơ Lạc có thể biết tin, điểm này rất kỳ quái. Bởi vì trước mắt trong hoàng cung này đều là người của hắn. Nhưng Tam đệ/Tam ca của bọn họ kia mấy tháng không có tiến cung lại có thể mau biết tin tức như vậy, hơn nữa còn tiến cung, điều này làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Nhưng Quân Cơ Lạc đối với hắn ta giờ phút này xuất hiện chút cảm giác ngoài ý muốn đều không có.

Mộ Dung Quân Thương đến trước mặt mọi người, sắc mặt tái nhợt, ngày hè nóng bức người lại bọc áo choàng lông cáo màu tuyết trắng, khớp tay gầy trơ xương khoát lên bệ tay xe lăn, làm cho người ta có loại cảm giác trầm ổn. Mắt hoa đào hẹp dài hơi hơi chớp, thu hút người như mặt trời mới mọc cao, ánh mắt đảo rất nhanh qua những người trong điện, cuối cùng dừng ở người Quân Cơ Lạc.

"Cửu Thiên Tuế, đã lâu không gặp." Tuy rằng thanh âm suy yếu, lại tự dưng làm cho người ta có cảm giác trầm liễm.

"Tam hoàng tử, đúng là lâu rồi không găp." Quân Cơ Lạc hai tay chắp sau lưng, đôi mắt nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương theo thói quen nheo mắt lại, sâu trong con ngươi u ám lên tia nhìn sắc bén.

Hắn chưa bao giờ đem hai tên hoàng tử Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng này để vào mắt, bởi vì hai người này căn bản phải đối thủ của hắn. Nhưng đối với tam hoàng tử Mộ Dung Quân Thương, lại có loại cảm giác kỳ phùng địch thủ.

Mộ Dung Nhược Hồng tựa tiếu phi tiếu: "Tam ca, tin tức của huynh rất linh thông. Phụ hoàng chúng ta vừa xảy ra chuyện, huynh liền tiến cung."

Mộ Dung Quân Thương như tượng Phật ngồi ngay ngắn ở xe lăn, cử chỉ mặt bình tĩnh như mặt nước sóng: "Phận làm con, có thể trước tiên biết tin tức phụ thân mình, đây là chuyện rất bình thường."

Sau khi thanh âm gầy yếu phát ra, liền đẩy xe lăn tới cạnh long tháp nhìn Mộ Dung Long Thịnh.

Chỉ chốc lát sau, lại ngước mắt nhìn về hướng Thường Thanh Chính hỏi bệnh tình của Mộ Dung Long Thịnh. Thường Thanh Chính lại đem lời phía trước qua với Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương trầm mặc chốc lát, ngón tay gầy trơ xương bấm trong lòng bàn tay, trong mắt hoa đào hẹp dài che đậy tầng bóng ma.

"Thường thái y, nếu là thái y vừa mới vào cung chẩn đoán cho phụ hoàng ta ra kết quả này, tình cảm có thể tha thứ. Nhưng là ngươi, ngươi ở trong cung nhiều năm như vậy, lại là chủ tọa Thái y viện, thế nhưng lúc này lại nói phụ hoàng ta không cứu được, ha ha, đúng là buồn cười! Yến Mặc, cho các ngự y khác nhìn xem cái gì mới gọi là không cứu được..."

Yến Mặc đứng phía sau Mộ Dung Quân Thương nhanh chóng rút kiếm, nhấc kiếm hạ kiếm, ngay sau đó giữa điện có cỗ mùi tanh tràn ngập. Nhóm y quan Thái y viện giữa điện ngay sau đó liền thấy Thường Thanh Chính suy sụp tê liệt ngã xuống mặt đất, mà chỗ trái tim ngực bị kiếm đâm, máu tươi ồ ồ chảy ra bên ngoài.

Giữa điện trừ bỏ Quân Cơ Lạc, những người khác đều ngạc nhiên. Nhất là nhóm y quan, đều thầm sờ ngực mình.

Mộ Dung Ôn Trạch nhìn thoáng qua Thường Thanh Chính, trong đôi mắt có tia nhìn phức tạp nhanh lướt qua: "Tam đệ, Thường thái y tốt xấu gì cũng trung thành với hoàng thất nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao."

Trong tròng mắt đen như ngọc lưu ly nghiêm nghị của Mộ Dung Quân Thương sinh ra tia rực rỡ, bình tĩnh: "Thái tử điện hạ, làm thần tử, chính là phải có tâm trung thành. Nếu tâm đối với Hoàng Thượng khác thường, vậy y thuật của hắn cao siêu có đôi khi sẽ thành thủ đoạn mưu hại Hoàng Thượng. Người như thế, giết!"

Mộ Dung Ôn Trạch nheo mắt, cũng không dám nhìn hắn ta nữa, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn ta cơ hồ muốn đem cả người hắn nhìn thấu. Mộ Dung Nhược Hồng đứng ở bên cạnh Mộ Dung Ôn Trạch, vừa lúc đem vẻ mặt Mộ Dung Ôn Trạch thu vào đáy mắt.

Lại kết hợp thái độ hai người Quân Cơ Lạc và Mộ Dung Quân Thương đối với Thường Thanh Chính, suy nghĩ cẩn thận. Thì ra Thường Thanh Chính là người của Mộ Dung Ôn Trạch. Che giấu đúng là đủ sâu...

Mộ Dung Ôn Trạch cụp mắt, làm người ta không thấy vẻ mặt hắn: "Tam đệ, Thường thái y là ngự y tốt nhất của Thái y viện, hiện tại như vậy, ngự y khác càng không thể trông cậy vào. Ngươi như vậy làm chậm trễ bệnh tình phụ hoàng."

Mộ Dung Quân Thương nhẹ nhàng giương đôi mắt hoa đào của lên, hai mắt u ám sâu thấy đáy như bầu trời đêm, cách bình thản, "Thái tử điện hạ, có Cửu Thiên Tuế, phụ hoàng có việc gì. Cửu Thiên Tuế cùng phụ hoàng, tình cảm quân thần thâm hậu, nếu phụ hoàng xảy ra chuyện, Cửu Thiên Tuế thế tất phải xuôi theo làm đệm."

Đôi mắt phượng của Quân Cơ Lạc híp thành hai ánh trăng lưỡi liềm cong cong, cười cách tùy tiện, "Tam hoàng tử đúng, có bản đốc, Hoàng Thượng vô luận là như thế nào cũng xảy ra chuyện gì." dừng chút, lại đối với lời của Mộ Dung Quân Thương bổ sung thêm câu, "Tam hoàng tử cơ trí, khó trách Hoàng Thượng coi trọng ngươi, lần trước còn xém phá quy củ lão tổ tông, muốn đem đất phong giàu có nhất của Tiêu Quốc chúng ta ban cho ngươi."

Mộ Dung Quân Thương nói mấy câu liền đem trọng trách chữa tốt bệnh của Mộ Dung Long Thịnh đổ lên người hắn. Quân Cơ Lạc cũng keo kiệt hướng Mộ Dung Ôn Trạch và Mộ Dung Nhược Hồng "chỉ điểm", hoàng tử Mộ Dung Long Thịnh yêu thương nhất chính là Mộ Dung Quân Thương. Ai khác cũng đều là làm nền.

Lời của Quân Cơ Lạc thành công khơi mào ghen tị của Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng đối với Mộ Dung Quân Thương.

Trước kia bọn họ cũng không có đem Mộ Dung Quân Thương đặt ở trong mắt, bởi trong mắt bọn họ, hắn ta chẳng qua chỉ là ma ốm có thể sống quá hai mươi lăm tuổi hay không còn chưa biết. Nhưng biểu hiện của hắn hôm nay, chỉ e hắn ta không phải là tên ma ốm đơn giản như vậy.

Có nội thị phía sau đi lên thông báo, nói là Tiết thần y đã được mời tới. Quân Cơ Lạc vung tay lên, liền cho người nhanh mời Tiết thần y vào. Tiết Mạc trên lưng đeo hòm thuốc, bị thủ hạ có khinh công cao của Quân Cơ Lạc ôm ngang lưng tiến vào hoàng cung.

Chờ sau khi vào điện, hành lễ cùng vài vị hoàng tử, ông liền mang hòm thuốc ngồi vào bên giường xem mạch cho Mộ Dung Long Thịnh. Qua thời gian đại khái một chén trà, Tiết thần y mới từ ghế cạnh giường đứng dậy, nói với mọi người chung quanh: "Tình huống Hoàng Thượng có vẻ hung hiểm, nhiệt độc quấn thân, lại dùng kim đan quá lượng, thân mình là rất hư nhược rồi."

Từ miệng Tiết thần y nghe được tình huống hung hiểm của Mộ Dung Long Thịnh, Mộ Dung Ôn Trạch cúi đầu hơi thấp, gương mặt ôn nhuận tinh xảo có vẻ vui mừng lặng lẽ hiện lên.

Trên mặt Mộ Dung Nhược Hồng khắc chế không hề biểu hiện ra cái gì, nhưng thực ra trong lòng vẫn là ước gì tình thế càng loạn càng tốt. Chỉ có rối loạn, mới có thể đục nước béo cò.

"Bất quá..." Tiết thần y nói chuyện lại thở mạnh a:"Có ta ở đây, các vị hoàng tử có thể yên tâm."

Lời này làm cho khóe miệng Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng không hẹn mà cùng như trăng khuyết rủ xuống.

"Chờ ta châm cứu cho Hoàng Thượng xong, Hoàng Thượng hẳn là rất nhanh tỉnh lại. Tánh mạng Hoàng Thượng thật ra không đáng lo, bất quá đoạn thời gian trong tương lai, ngài ấy vẫn là phải nằm ở giường nghỉ dưỡng mới được." Tiết thần y đem lời hết, liền hướng Quân Cơ Lạc nháy mắt mấy cái, ý nghĩa trong lời của đương nhiên là Quỷ thiếu đạo đức, xem bệnh cho hoàng đế, chẩn kim phải gấp bội mới được.

Mộ Dung Quân Thương mím môi khóe miệng hơi nhếch lên, gương mặt tái nhợt lên tươi cười thanh nhã ấm áp. "Tiết thần y, ta thay mặt phụ hoàng ta hướng ngươi một tiếng đa tạ." Nói đến đây, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Yến Mặc, Yến Mặc tháo hà bao trên người xuống, Mộ Dung Quân Thương tự mình cầm hà bao đến trước mặt Tiết thần y. "Ta biết Tiết thần y ngài luôn luôn là nhất mạch thiên kim, cho nên ta sớm chuẩn bị tốt chẩn kim. Đây là chẩn kim cho Tiết thần y.”

Tay đánh mặt tươi cười, huống chi là hoàng tử Mộ Dung Quân Thương ốm yếu lại thoải mái như vậy, Tiết thần y cười hắc hắc, cũng không chối từ nhận chẩn kim của hắn ta (MDQT). Trong lòng ông ta đối với Tam hoàng tử Mộ Dung Quân Thương này ra sinh ra hảo cảm.

Mộ Dung Nhược Hồng lại nhìn không thuận mắt. "Tam ca, chỉ cần Tiết thần y có thể chữa tốt bệnh của phụ hoàng, phụ hoàng chúng ta đương nhiên ban ân thưởng thật lớn cho hắn. Hiện tại một mình huynh xuất bạc của mình ra tạ ơn Tiết thần y như vậy, có vẻ hai người ta cùng đại ca có vẻ keo kiệt."

Tuy rằng bọn họ khôngthiếu tiền, nhưng trước đó không có chuẩn bị, hơn nữa loại chuyện này, bình thường mọi người nhớ kỹ người thứ nhất làm. Cho dù sau này cũng cho Tiết thần y chút bạc, Tiết thần y có thể nhớ kỹ vẫn chỉ là Mộ Dung Quân Thương.

Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương chợt chuyển lạnh, chỉ lãnh đạm:"Trong lòng ta, phụ hoàng là vô giá. Chút bạc ấy là bản thân ta lấy ra tạ ơn Tiết thần y, là tâm ý của ta. Cùng ân thưởng về sau của phụ hoàng là không có quan hệ. Nếu các ngươi bất mãn, cũng có thể bỏ tiền cho Tiết thần y."

Lời của như vậy đem lời của Mộ Dung Nhược Hồng bác qua. Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng phẫn nộ hờn dỗi, Tam ca này quả là không đơn giản.

Quân Cơ Lạc hai tay ôm ngực, bộ dáng người ngoài cuộc nhìn mấy vị hoàng tử tranh đấu. Dù sao cũng không phải hắn muốn cướp ngôi vị hoàng đế, có thể miễn phí xem trận xiếc khỉ đùa giỡn, làm sao có thể vui vẻ mà không làm đâu.

Tiết thần y trở lại cạnh giường, bắt đầu xuất ra ngân châm ở mạch của Mộ Dung Long Thịnh châm cứu. Đại khái qua một nén nhang, Tiết thần y hoàn thành chuyện phải làm.

Mà lúc này nằm trên giường, Mộ Dung Long Thịnh yếu ớt tỉnh lại. Mộ Dung Long Thịnh tỉnh lại như vậy, Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng liền nhanh chóng vây quanh, mặt hai người tràn đầy thần sắc lo lắng. "Phụ hoàng, hiện tại ngài cảm giác thế nào? Có tốt hơn nhiều không?"

"Cơ Lạc! Cơ Lạc..." Mộ Dung Long Thịnh đau đầu kịch liệt, nhưng lại không thích nhìn mặt hai người chen chúc tại cạnh giường, ông ta vừa mở miệng câu đầu tiên gọi chính là tên Quân Cơ Lạc.

Quân Cơ Lạc đẩy hai người đứng cạnh giường ra, đến bên giường, vẻ mặt nghiêm nghị. "Hoàng Thượng, ngài cảm thấy thế nào?"

"Cơ Lạc, ngươi tới nói với trẫm, rốt cuộc trẫm làm sao vậy?" Ông ta không tín nhiệm Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng.

"Hoàng Thượng, Tiết thần y nói người ngài có nhiệt độc, còn có chính là dùng kim đan quá lượng. Nhưng dù sao, Tiết thần y giúp ngài châm cứu. Ngài chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được." Quân Cơ Lạc không có giấu diếm, đem bệnh ông tình ta nói ra.

Mộ Dung Long Thịnh từ miệng Quân Cơ Lạc biết đựợc mình không có nguy hiểm đến tánh mạng, tảng đá đè cổ họng mới hạ xuống.

"Cơ Lạc, giúp trẫm trọng thưởng Tiết thần y!"

"Dạ!"

"Phụ hoàng!" Mộ Dung Quân Thương đẩy xe lăn tới cạnh bên. Mộ Dung Long Thịnh thấy được con thứ ba Mộ Dung Quân Thương mấy tháng nay không có tiến cung, trong cặp mắt đục ngầu không chịu nổi, hiện lên chút ánh sáng.

"Thương nhi!" Ông ta nhẹ giọng kêu, trên mặt có nở nụ cười hiền lành khi phụ thân nhìn thấy hài tử.

"Phụ hoàng, hiện tại ngài cảm thấy thế nào?" Mộ Dung Quân Thương ho vài tiếng, mặt bệnh tật hiện lên chút vẻ vui mừng. Mộ Dung Long Thịnh trong lòng ấm áp, oán trách nói. "Sao nào mấy ngày nay ngươi lại không tiến cung. Nếu lần này phụ hoàng ngươi không bị bệnh, có phải là ngươi còn chuẩn bị không tiến cung luôn sao."

"Phụ hoàng, về sau nhất định nhi thần sẽ tiến cung thăm ngài nhiều hơn." Mộ Dung Quân Thương cười nhợt nhạt, đôi mắt hoa đào đối mặt với Mộ Dung Long Thịnh trong như suối nước, vẫn là loại nước suối có thể ràng nhìn thấy con cá ở trong bơi lội.

Mộ Dung Long Thịnh vui mừng gật đầu.

Mộ Dung Quân Thương lại duỗi tay cầm tay Mộ Dung Long Thịnh."Phụ hoàng, trước đây bệnh của nhi thần quá nặng, không thể tiến cung, liền ở trong phủ vì ngài chép “Kim Cương Kinh”, “Đàn kinh”, “A Di Đà Kinh”, “Vô Lượng Thọ Kinh”, để nhi thần cho Yến Mặc đem kinh thư này đến Già Lam tự, cho Nhất Nặc Đại sư thiêu, vì ngài cầu phúc."

Có con nên làm như thế.

Mộ Dung Long Thịnh trong lòng kiêu ngạo nghĩ. Hài tử này của tuy rằng là nhu nhược nhất trong tất cả các hoàng tử, nhưng lại là tri kỷ nhất.

Quân Cơ Lạc không nói lời nào, bình tĩnh nhàn nhã nhìn sóng ngầm mãnh liệt nổi lên trong bầu khí yên bình này. Hặn cùng Tam hoàng tử Mộ Dung Quân Thương sớm là đối thủ, Mộ Dung Quân Thương biết nội tình của hắn, mà hắn cũng biết nội tình của Mộ Dung Quân Thương.

Nhưng còn chưa tới thời điểm hai người bọn họ xé rách da mặt nhau, cho nên hắn liền chỉ xem. Dù sao có câu nói vừa rồi của hắn, hai người Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng cũng sẽ tìm Mộ Dung Quân Thương gây náo loạn.

Ai, bất quá lại nói, hắn cùng đám đại lão gia tâm cơ lòng dạ hiểm độc như vậy chơi đúng là không có cảm giác thành tựu như về nhà dạy dỗ tiểu thê tử của hắn.

Trong hai ngày sau, Mộ Dung Long Thịnh cần người chiếu cố, Quân Cơ Lạc vẫn hầu hạ ở bên này. Tới buổi tối ngày thứ ba, thái tử Mộ Dung Ôn Trạch nguyện ý chiếu cố Mộ Dung Long Thịnh, Quân Cơ Lạc được rảnhliền trở về nhà một chuyến.

Mà sau khi Quân Cơ Lạc rời đi, Mộ Dung Ôn Trạch liền sai người đem Đường Vân Nhiễm đưa đến tẩm điện của Mộ Dung Long Thịnh.

Đường Tứ Tứ đã sớm ngủ. Nhưng tự nhiên không rõ, nàng cảm giác ngực lạnh lẽo, người giống như bị vật gì đè nặng. Nàng cả kinh tỉnh dậy, liền chống lại ánh hào quang chói mắt lóe lên trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc.