Editor: Jun
Bụi cây cỏ dại um tùm bị gió thổi xào xạc rung động. một tay Quân Cơ Lạc ôm con, tay còn lại nắm lấy tay Đường Tứ Tứ, đứng ở trước bia mộ, thân mình hắn lạnh lùng thẳng tắp.
Đường Tứ Tứ ngẩng đầu nhìn một bên mắt của hắn. Bình thường Tiểu Xú Xú được Quân Cơ Lạc ôm thìsẽ khóc nháo, nhưng hiện giờ lại ngoan ngoãn im lặng khác thường, chỉ mở to đôi mắt nhìn cha nó.
Quân Cơ Lạc cúi đầu một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, giọng nói đượm buồn:"Cha, mẹ, nhị thúc... Năm nay con lại đến gặp mọi người. Nhưng năm nay không giống như năm trước. Con còn dẫn thêm hai người tới gặp mọi người." Quân Cơ Lạc cất giọng, nghiêng đầu dịu dàng nhìn Đường Tứ Tứ rồi liếc nhìn Tiểu Xú Xú.
Đường Tứ Tứ buông tay hắn ra, tiên lên phía trước, lễ độ cung kinh hành lễ trước mộ phần. Quân Cơ Lạc khẽ thở dài, kiêu ngạo nói:"Mẹ, mẹ thấy thế nào? Mẹ nhất định sẽ rất thích nàng. Cậu của Tứ Tứ là chiến thần tướng quân của Tiêu quốc Trì Lệ Dập. Nàng cũng là Đường gia đích nữ... Nàng không chỉ rất tốt mà đối xử với tướng công cũng vô cùng tốt. Con thực sự rất thích nàng... Con thích cô nường nào nhất định mẹ cũng sẽ thích."
Bị Quân Cơ Lạc khen, Đường Tứ Tứ có chút sợ hãi không quen. nhẹ nhàng giật giật góc áo của hắn, Quân Cơ Lạc lại cười dịu dàng, mắt híp lại thành một đường chỉ hẹp, tự giễu cười nói:"Mẹ, con thực sựkhông dám giấu diếm gì. Trước khi cưới được nàng, nàng còn náo loạn một trần. May mà con mặt dày, không biết xấu hổ mới cưới được nàng về... Mẹ, con trai của mẹ rất lợi hại phải không, lấy được một cônương tốt như vậy về nhà..."
"Chàng thực sự càng lúc càng nói lung tung..." Đường Tứ nhẹ giọng ngăn "ngôn từ lunh tung" của hắn.
Bàn tay to của Quân Cơ Lạc ôm lấy eo nhỏ của nàng, cười lưu manh, nói:"Mẹ, mẹ xem Tứ Tứ đang thẹn thùng đó."
Đường Tứ Tứ trừng mắt nhìn hắn, nhẹ tay đấm trên người hắn một cái.
Quân Cơ Lạc thu hồi ý cười trên mặt, lại nghiêm túc nhìn Tiểu Xú Xú. Tiểu Xú Xú mở to đôi mắt đen láy tò mò nhìn ngó xung quanh. Quân Cơ Lạc nở nụ cười, nghiêm nghị nói:"Cha, nó là con cháu của Quân gia chúng ta. Con nhất định ghi nhớ lời dạy của người, nuôi dưỡng dạy bảo nó thật tốt. Hy vọng cha trên trời linh thiêng phù hộ cho nó."
Như thể là cảm nhận được cảm xúc của hắn, Tiểu Xú Xú lúc trước còn yên lạnh đột nhiên lại oa oa khóc to. Tiếng khóc vô cùng ủy khuất.
Đường Tứ Tứ vội đón lấy Tiểu Xú Xú, bế nó cách xa một đoạn. Thanh Nhi đi sau hầu hạ Đường Tứ Tứ. Quân Cơ Lạc thừa dịp này đi đến trước mộ cầm lấy một bình rượu hồ lô từ tay tùy tùng.
hắn nghiêng hồ lô cho rượu chảy xuống mồ phần, thấp giọng nhẹ nhàng nói:"Cha, mẹ... Chờ khi con hoàn thành xong việc lớn sẽ lại đến gặp mọi người. Mong mọi người trên trời linh thiêng phù hộ cho Tứ Tứ và đứa nhỏ. Ai, trước kia con đơn độc một thân một mình, ngày ngày tiêu dao tùy tiện. hiện nay con đã làm phu làm phụ, trong lòng cũng phải có phải có thêm cố ỵ. Lần này con muốn đi làm một việc lớn, ai, lúc đó không chừng phải có lỗi với mẹ con hai người họ. Ngẫm lại con làm tướng công mà thật thất bại... Khiến nữ nhân của mình sống không yên tâm luôn phải sợ hãi lo lắng... Tóm lại Tứ Tứ đi theo con đã phải chịu không ít khổ cực... Con không muốn khiến nàng và đứa nhỏ phải chịu thêm nghẹn khuất khổ cực.
Vẻ mặt Quân Cơ Lạc dần hiện lên chút sợ hãi, nói xong lời này thì đã nghẹn ngào khó nói thêm được gì.
"Xem con này, mở miệng là nói tới mẹ con hai người họ, quên khuấy mất mọi người. hiện tại nếu mẹ nghe được lời con nói khẳng định sẽ mắng con có vợ thì quên luôn mẹ già..." Giong nói của Quân Cơ Lạc càng ngày càng thấp xuống thêm phần bi thương:"Mọi người ở dưới hãy sống thật tốt... Con bất hiếu không thể phụng dưỡng hai người. Còn nhị thúc nhất định cũng đã làm phụ thân rồi, nhị thúc là người không đứng đắn như vậy con của thúc chắc chán cũng không đứng đắn gì..."
Khi Đường Tứ Tứ dỗ Tiểu Xú Xú nín khóc xong, nàng quay đầu nhìn Quân Cơ Lạc thì phát hiện Quân Cơ Lạc dường như... khóc. Đây là lần đầu tiền nàng nhìn thấy hắn khóc. Tướng công kiêu ngạo cuồng vọng, không coi ai ra gì của nàng thế mà lại có lúc khóc.
Đường Tứ Tứ muốn đi qua an ủi hắn nhưng lại nghĩ lại, lặng lẽ lùi về sau mấy bước, đứng xa xa ngắm nhìn bóng dáng hắn đến ngẩn người.
không biết qua bao lâu, Quân Cơ Lạc lau khô nước mắt, đứng dậy trước mộ phần. hắn vừa quay lại thìnhìn thấy Đường Tứ Tứ. hắn hấp tấp lau khóe mắt ướt át rồi đi đến chỗ nàng đang đứng.
Mặt trời giữa trưa đã lên đến đỉnh đầu, Quân Cơ Lạc cúi đầu, bóng hắn và nàng lẫn lên nhau ở cùng một chỗ, hàng mi hắn giương cao lên.
Con đường cuộc đời này không chỉ có mình hắn tiến về phía trước nữa.
Giờ đã có nàng rồi, thật tốt!
Khi đoàn người xuống núi, ánh nắng nóng bỏng phủ lên toàn bộ vạn dặm núi sông, nhiễm vàng cả toàn Mặc thành rộng lớn. Tới buổi chiều, Quân Cơ Lạc đưa Đường Tứ Tứ đi thăm quan cả tòa Mặc thành.
Tuy Mặc thành không lớn nhưng nơi này có hoa đào rất nổi tiếng.
Mưa bụi Giang Nam, phố nhỏ nhiều ngóc ngách, tú nữ xinh đẹp qua lại trên đường nhỏ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Lúc này, Đường Tứ Tứ và Quân Cơ Lac đang che ô đi trên con đường nhỏ rải đầy đá cuội.
không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát của hoa đào nở rộ, hai người dạo trên đường nhỏ,đi mộtchút lại ngừng một chút, đi dạo được hơn nửa Mặc thành. Có thể cùng hắn không hề kiêng nể gì mà sánh bước tại trấn nhỏ Giang Nam này đối với Đường Tứ Tứ tất cả phong cảnh xung quanh đều chỉ là phụ.
Hai người cùng nhau ăn bánh đậu xanh, cùng nhau thưởng trà, uống cùng một loại rượu... Cạnh khe suối nhỏ chảy qua Giang Nam, tất cả đều tuyệt vời không gì sánh bằng.
đi qua một phủ viện cũ nát, Quân Cơ Lạc dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn bức tường phủ đầy rêu phong, đột nhiên Quân Cơ Lạc lên tiếng:" Nơi này là... nơi ta sinh sống hơn mười lăm năm."
không khí đang vui vẻ bởi vì câu nói của hắn mà đột nhiên trầm xuống. Đường Tứ Tứ nhìn thấy cửa lớn đổ nát, nhíu mày hỏi:"Chàng muốn đi vào bên trong không?"
"không cần đầu!" Quân Cơ Lạc lắc lắc đầu:"Nơi này sớm đã không còn là nhà của ta, nơi này chính là nơi mai táng người thân của ta."
Quân Cơ Lạc bước nhanh rời đi. Đường Tứ Tứ đuổi theo, Quân Cơ Lạc bá đạo nắm lấy tay nàng, hai người sóng bước đi trên đường.
Sau hồi lâu, không khí mới tốt lên, Quân Cơ Lạc lại dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Đường Tứ Tứ:"Tứ Tứ, con người khi tuyệt vọng nhất thì phải mạnh mẽ cắn răng chịu dựng bền bì, còn sống thì là còn có hy vọng, nếu khôngsống thì hy vọng cũng không còn. Như ta năm đó rời đi khỏi nơi này vậy, có ai có thể nghĩ tới ta sẽ trở thành Cửu Thiên Tuế của Tiêu quốc. Cho nên nàng là nữ nhân của Quân Cơ Lạc thìcho dù là gặp chuyện cực khổ đến thế nào cũng phải kiên trì chịu đựng."
Đường Tứ Tứ không rõ tại sao vốn đang vui vẻ thì đột nhiên Quân Cơ Lạc lại nói với nàng câu thâm ý xâu xa như vậy.
một cảm giác bất an lan tràn trong đầu óc, Đường Tứ Tứ đột nhiên nhớ tới trước đây khi sinh Tiểu Xú Xú, hắn có tặng nàng phần lễ vật thứ nhất. Nàng mở miệng hỏi hắn nghi hoặc của mình:"Khoản tiền trong ngân hàng tư nhân đó là có ý gì?"
Quân Cơ Lạc dừng bước chân, xoay người nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, Đường Tứ Tứ tựa lên vai hắn, lời nói của hắn truyền vào tai nàng:"Làm sao có thể có ý tứ gì được chứ, nàng sinh con vì ta, ta đương nhiên muốn đem toàn bộ tiền riêng của mình cho nàng giữ. nói đến mới thấy nàng buôn bán thậtcó lời. Số lượng bạc đó nàng và con chúng ta có thể tiêu xài ba đời không hết. Nếu không may mộtngày nào đó ta mất đi, nàng có thể mang bạc của ta tìm nam nhân khác gả đi.
Xem số bạc đó thì dù nam nhân nào đi nữa cũng không cự tuyệt nàng. Nhưng mà Tứ Tứ à, nàng sẽnhanh chóng phát hiện trên đời này không có nam nhân nào yêu thương chiều chuộng nàng bằng ta đâu."
Nghe thấy hắn vô duyên vô cờ nhắc tới "chết", trong lòng Đường Tứ Tứ không thoải mái, liền phản bác hắn;"Quân Cơ Lạc, tốt nhất là chàng không nên cứ mở miệng là nhắc tới chết chóc. Thiếp nói cho chàng biết nếu chàng dám có chuyện gì ngoài ý muốn thiếp lập tức mang theo con gả cho nam nhân khác. Sau đó để nam nhân khác ngược đãi con của chàng. Còn số bạc đó chàng tặng thiếp sẽ giao toàn bộ cho phu quân thứ hai. Thiếp muốn chàng tức chết, tốt nhất là tức tới độ từ trong quan tài bật dậy."
Gió xuân đầu mùa thổi qua, cây đào hai bên đường bị gió thổi qua khiến hoa đào trên cây rơi xuống. Quân Cơ Lạc ôm nàng cười haha. Tiếng cười thoải mãi như gió xuân vang vang trên con đường nhỏ.
"Tứ Tứ, ta chỉ nói đùa thôi. Nàng đã gả cho bản đốc thì bản đốc cho dù nằm trong quan tài cũng sẽphải đi tìm nàng. Cho dù như thế nào đi nữa ta tự tin trên đời này không có nam nhân nào săn sóc yêuthương nàng bằng ta. Ta sẽ không tặng nàng cho nam nhân khác đâu. Nam nhân khác cũng sẽ khôngthể có quà ta tặng nàng!"
hắn rõng rạc tuyên bố, đóa hoa đào màu hồng nhẹ nhàng bay xuống dừng trên vai hắn, cùng với y bào hắn mặc trên người kết hợp hài hòa thành một vẻ đẹp tinh tế.
Đêm dài thê lương.
Đến buổi tối, sau khi Tiêu Xú Xú đã an ổn, hai người ngồi bên nhau trên mái hiên khách điếm, sao trêntrời lấp lánh khiến đôi mắt người cũng trở nên lung linh.
Đường Tứ Tứ tựa vào ngực hắn, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, có ý xấu cố ý luồn bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo vào trong tay áo của hắn, đối với trò đùa của nàng, Quân Cơ Lạc chỉ cười bao dung, lập tức bắt lấy tay nàng.
Được bàn tay to nắm lấy, khóe miệng nàng nở nụ cười thỏa mãn.
Quân Cơ Lạc nhìn bầu trời đêm Mặc thành, trong lòng dâng lên hàng vạn cảm xúc, cùng nàng tán gẫu về những chuyện vui vẻ trước kia ở đây. Đường Tứ Tứ quen hắn lâu như vậy nhưng thấy hắn rất ít khi đề cập tới chuyện trước năm mười lăm tuổi, nàng biết đó là điều cấm kỵ trong lòng hắn. Mỗi người đều đều có chuyện không muốn người khác hỏi tới, hắn không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ chăm chú nghe hắn kể chuyện xưa mà thôi.
không biết qua bao lâu, khi Quân Cơ Lạc đang kể tới chỗ thú vị mà Đường Tứ Tứ không phản ứng lại, hắn dừng lại nhìn xuống thì thấy Đường Tứ Tứ đã dựa vào vai hắn ngủ ngon lành từ lúc nào.
hắn thở dài khe khẽ, thấp giọng ni non yêu chiều nói:"Nàng đó, ngay cả khi ngủ cũng quyến rũ ta, khó trách người ta nói hồng nhan họa thủy, nàng chính là họa thủy. Ta không nghĩ sẽ quay trở về nhưng thực sự không thể một ngày không có nàng và con... Tứ Tứ, nàng nhớ ký lời ta nói, cho dù thế nào cũng phải sống. Ta sẽ cho nàng và con những ngày tháng bình an.
nói xong những lời này, Quân Cơ Lạc lại ngước nhìn ánh sáng lâp lánh trên bầu trời.
Đêm dài yên tĩnh, Quân Cơ Lạc bế nàng đặt trên giường, cẩn thận đắp chăn, rồi mở cửa sổ chỗ mái hiên ra liền có một phi tiêu phi tới. Quân Cơ Lạc đóng cửa cẩn thận, liền thi triển khinh công bay tới trong rừng trúc cách khách điếm không xa.
Nơi đó đã có hắc y nhân đợi hắn.
Nhìn thấy Quân Cơ Lạc tới, người nọ quỳ xuống.
"hiện tại ngươi xuất hiện chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ở trấn Thanh Hà?" Quân Cơ Lạc nhíu mày, nghiêm túc hỏi.
Hắc y nhân gật đầu, cung kính hồi báo:"Dạ Kiêu Cửu đến nơi đó thì liền nhanh chóng hành động, khách điếm không cầm cự được bao lâu nữa."
"Trì tướng quân đâu?" Quân Cơ Lạc nhíu mày càng sâu, theo lý mà nói thì không thể như vậy. Trì Lệ Dập đang làm gì vậy.
Hắc y nhân hồi bẩm:"Mấy ngày nay Trì tướng quân bị nội hương không có chuyển biến tốt. Trì công tử còn trẻ tuổi, các huynh đệ khác không phục hắn. Còn nữa, nếu không có Cửu Thiên Tuế ngài ở đó, huynh đệ chúng ta cũng không dám thi hành kế hoạch..."
"Được rồi, bản đốc đã biết. Ngươi quay về trước đi, bản đốc sẽ nhanh chóng quay trở về. Bảo bọn họ cố gắng giữ vững một hai ngày." Quân Cơ Lạc mệnh lệnh. Hắc y nhân cung kính nhận lệnh rồi nhanh chóng biến mất trong rừng trúc.
Khi Quân Cơ Lạc trở về thì Đường Tứ Tứ vẫn đang ngủ say, hắn ngồi bên cạnh giường, nhẹ vỗ về hai gò má của nàng, tha thiết không nỡ buông tay.
một đêm này, Quân Cơ Lạc lại ép buộc Đường Tứ Tứ, muốn nàng một lần lại thêm một lần, mãi đến sáng sớm gà gáy hôm sau hắn mới dừng lại đòi hỏi điên cuồng của bản thân.
Chờ khi nàng nghỉ ngơi đầy đủ, buổi chiều Quân Cơ Lạc mới sai người chuẩn bị thuyền, bọn họ lên thuyền. trên thuyền, Quân Cơ Lạc nói:"Tứ Tứ, cậu và biểu ca nàng ngày mai có thể trở lại hoàng thành rồi." Mà ta sẽ tạm thời phải rời đi, đi thực hiện kế hoạch mạo hiểm kia.
Đường Tứ Tứ không biết suy nghĩ trong lòng hắn nên khi nghe hắn nói Trì Lệ Dập và Trì Hằng Liễu sẽnhanh trở lại thì trong lòng nàng lập tức vui mừng:"Xú Xú, hai người bọn họ sắp trở về rồi, lúc đó mẫu thân nhất định cho con mặc quần áo thật đẹp để cữu ông ngoại nhìn con thì liền thích!"
Quân Cơ Lạc ở bên cạnh ngắm nhìn hai người, đôi mắt u ám chứa đầy phiền muộn phức tạp.