Editor: Jun
Phong Hàn Lận cười lạnh:"Quân Cơ Lạc, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cứ nhất định chui vào. Quốc chủ và bổn tọa sớm đã biết chuyện ngươi bí mật tới Trần quốc. Sở dĩ chúng ta án binh bất động chính là để chờ ngày hôm nay!"
Quân Cơ Lạc vỗ tay, cười nhẹ:"Khẩu khí của Phong quốc sư cũng thực lớn đấy. Bản đốc khó có cơ hội đích thân đến Trần quốc một chuyến không thể không biết xấu hổ mà tay không trở về. Bản đốc nhất định phải mang hai cha con Trì Lệ Dập về để báo cáo kết quả công tác."
Khóe miệng Phong Hàn Lận hơi rủ xuống, đôi mắt như có lửa bốc lên, hắn nhẹ nhàng đảo phất trần trong không trung, bốn phương tám hướng của nghĩa trang liền xuất hiện rất đông binh lính Trần quốc mang theo tên lửa. Mấy người Quân Cơ Lạc bị bọn họ bao vây xung quanh.
Đôi mắt âm u của Quân Cơ Lạc trở nên thâm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ như tạc vô cùng bình tĩnh, thong dong phất tay áo, Quân Cơ Lạc theo thói quen vuốt ve chiếc cằm bóng loáng của mình.
Phong Hàn Lận lấy từ trong tay ra một cái bát quái, vuốt râu, nói:"Quân Cơ Lạc, theo như lão phu thấy trên quẻ tượng, một năm trước hẳn ngươi đã phải mất mạng, nhưng vận khí ngươi tốt. Ông trời giúp ngươi, cho ngươi gặp quý nhân cứu mạng. Đáng tiếc, kiếp số con người đều đã được định sẵn rồi. Ông trời định canh ba ngươi phải chết mà canh bốn ngươi còn sống. Nhưng tới canh năm thì không hẳn ngươi còn có thể sống. Mà đêm nay, lão phu chính là người tiễn ngươi xuống âm tào địa phủ."
"Từ năm mười lăm tuổi, bản đốc đã phát hiện mệnh của bản đốc rất dày, Diêm vương cũng không dám thu thập bản đốc. Nhưng đáng tiếc vì mệnh của bản đốc quá dày mà mỗi lần đến đâu làm gì đều khắc chết vài người. Bản đốc phải nghiêm túc tính toán xem rốt cuộc mình đã khắc chết bao nhiêu người..." Quân Cơ Lạc xòe bàn tay, làm ra dáng vẻ như đang tính toán:"Tiên hoàng đã mất, tân hoàng đăng cơ không tới một ngày, Hiền vương, Nhiếp chính vương..." Tới khi mười ngón tay đếm không đủ, hắn nâng mí mắt, cười nói sâu xa:"Bản đốc khắc chết thật sự rất nhiều người... Phong quốc sư, hôm nay ngài không phải cũng muốn trở thành người bị bản đốc khắc chết đó chứ?"
Phong Hàn Lận hừ lạnh, cười nói:"Cửu Thiên Tuế, ngươi chết đến nơi rồi mà còn dám lớn tiếng." Phong Hàn Lận khinh thường nói xong liền nâng phất trần lên, những thị vệ vây xung quanh dựa theo bản đồ bát quái sinh, thương, hưu, đỗ, cảnh, chết, kinh, mở ra bát môn, thành bát quái trận. Quân Cơ Lạc và tôi tớ của hắn đứng trong trận ương muốn thoát khỏi bát quái trận là điều vô cùng khó khăn.
Quân Cơ Lạc cười:"Phong quốc sư thật khảng khái, đêm nay chúng ta được tận mắt thấy phần đại lễ ngài tặng bản đốc. Xem ra là ngài muốn làm khó bản đốc rồi. Ai, từ nhỏ bản đốc đã ngang dọc khắp các phố phường, cho tới nay nhờ có phúc của ông trời mà bản độc gặp phải toàn những đối thủ không có kiến thức. Hôm nay được diện kiến Phong Quốc sư, được lãnh hội phong thái của ngài, lại còn chính mắt được thấy ngài bày trận bát quái. Làm sao đây? Đây là lần đầu tiên bản đốc có cảm giác phấn khích như vậy.
Ai, bản độc rất sỡ hãi đó! Hay là, chẳng lẽ... Đêm nay ông trời thực sự muốn bản đốc chết trong tay Phong quốc sư hay sao?"
Lời nói của Quân Cơ Lạc không giấu được vẻ kệch cỡm. Lại có thể khen Phong Hàn Lận, thực sự rất lố bịch...
Phong Hàn Lận trừng mắt:"Quân Cơ Lạc, nơi này là lãnh thổ của Trần quốc, ngươi đừng vội ở đây mạnh mồm mạnh miệng."
Phong Hàn Lận hét lớn một tiếng, tám thị vệ đứng trong trận đồ bát quái vây áp xung quanh mấy người Quân Cơ Lạc với tốc độc cực nhanh. Sau đó thừa dịp mấy người trong trận ương không kịp phản ứng, thị vệ dùng một chiêu thiên nữ tán hoa đánh tới Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc cởi roi da bên hông ra. Roi da xẹt một đường cong vô cùng hoàn hảo trong không trung.
một đao va chạm với một roi giữa không trung.
Phong Hàn Lận bên ngoài trận híp mắt chăm chú nhìn phản ứng của Quân Cơ Lạc, tiếp tục cao giọng hô:"Thương!"
trên tay thị vệ nắm thương qua đường môn bạo vũ lệ hoa châm tạo thành khổng tước linh. Nhấn mộtcái xuống cơ quan khổng tước linh, ngân châm tản ra đầy trời có hình dạng của khổng tước xòe đuôi.
Trong lúc thị vệ đánh nhau kịch liệt, đôi mắt Quân Cơ Lạc hiện lên tia sáng, đúng lúc này hắn thu hồi roi ra trên tay, thân hình nhảy lên giữa không trung, tốc độc cực nhanh tránh né ngân châm.
Phong Hàn Lận ở bên ngoài trận doanh, khóe mắt khẽ nhếch, tinh quang trong mắt càng sáng, cao giọng hô:"Cảnh!"
Thị vệ sau cảnh môn thay đổi vị trí. Tay giương cung được làm khéo léo hoàn mỹ. Sau khi nghe mệnh lệnh của Phong Hàn Lận, thị vệ cảnh môn lấy ra 8 mũi tên nhọn từ bao đựng tên sau lưng, kéo dây cung, dây cung gài tám mũi tên nhọn "sưu" một tiếng bay về phía Quân Cơ Lạc.
hiện giờ Quân Cơ Lạc là một địch tám, ứng phó với thế trận tám người có mệt mỏi. Mà tám người dưới sự chỉ huy của Phong Hàn Lận sử dụng vũ khí bọn họ thành thạo nhất đối phó với Quân Cơ Lạc.
Trường đao, khổng tước linh, cung tên, nanh sói nện, phương thiên họa kích, tru tiên võng, thanh thiên kiếm, khảm thiên phủ... Chỉ một trong số những vũ khí đó cũng có thể khống chế người. Càng khôngphải nói hiện tại tất cả đều được dùng thay phiên đối phó Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc muốn phản kích lại trừ khi phải tìm được điểm yếu của tám loại vũ khí đó.
Có lẽ âm thanh chiến đấu giữa hai bên quá lớn đã đánh thức Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập nằm trong quan tài mí mắt cảnh giác nhấc lên, lập tức ngồi dậy từ trong quan tài.
Vài tên tôi tớ đứng bên cạnh quan tài nhìn thấy Trì Lệ Dập tỉnh lại liền tiến lên hỏi thăm:"Trì tướng quân rốt cục ngài cũng tỉnh lại rồi!"
Tầm mắt của Trì Lệ Dập bị cảnh người của Phong Hàn Lận và Quân Cơ Lạc tranh đấu thu hút. Người luôn kiên định như đỉnh núi băng không đổi như Trì Lệ Dập lúc này sắc mặt đã trở nên nghiêm nghị.
Mỗi loại trận pháp đều có điểm yếu, nói cách khác dù trận pháp có hoàn mỹ cỡ nào cũng có điểm đê uy hiếp. Mà một khi nắm giữ được điểm uy hiếp này thì trận pháp dù mạnh mẽ đến đâu cũng có thể bị công phá.
Trì Lệ Dập nghiên cứu điểm yếu của trận pháp này rốt cuộc ở đâu. Chỉ cần tìm được điểm đó, Quân Cơ Lạc liền có thể theo đó mà thoát khỏi.
Phong Hàn Lận đứng bên ngoài trận nhìn thấy Quân Cơ Lạc bị bát quái trận của hắn vây khốn. hắn đắc ý vuốt râu cười. Ánh mắt rời đến quan tài của Trì Lệ Dập thì hắn phát hiện Trì Lệ Dập đã tỉnh lại từ khi nào.
"Trì tướng quân, thực sự là hổ thẹn! Khi ngài tỉnh lại thì lại thấy cảnh tượng tàn khốc này. Nhưng mà nóiđi cũng phải nói lại. Thấy ngài không chết, ta rất vui vẻ." Gió đêm thổi rối tóc Phong Hàn Lận, Phong Hàn Lận đứng lặng ở nơi đó, đạo bào trên người bị gió thổi phập phồng.
Trì Lệ Dập ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quân Cơ Lạc, xuất hiện thái độ khác thường, đáp trả Phong Hàn Lận.
"Phong quốc sư, ngươi là kẻ bất trung bất hiếu, nếu trước kia biết người sẽ trở thành quốc sư Trần quốc, năm đó ta tại vị nước hà bạn biên sẽ không đem bổng lộc một tháng của mình cho ngươi. Như vậy sư phụ cũng sẽ không bị ngươi hại chết. Ngươi luôn nói mình làm theo thiên đạo, còn nói với ta đạo lý thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. Trì Lệ Dập ta thầm nghĩ có một câu dành cho ngươi "Chó cắn lại chủ"!"
Đây có thể là lời mắng chửi người khác duy nhất từ lúc sinh thời tới giờ của Trì Lệ Dập. Ông chống người lên, nâng người rời khỏi quan tài. Đội chân khảo trên trân phát ra tiếng vang leng keng thùng thùng thanh thúy.
Trì Lệ Dập đối mặt với Phong Hàn Lận, sắc mặt nghiêm nghị trần đầy tức giận, Giọng nói nghiêm nghị từ trong cốt tủy được tôi luyện qua chiến trận khiến lòng người không khỏi run rẩy trong đêm tối.
"Đúng như người nói hiện tại hoàng đến Tiêu quốc không bằng Trần quốc chủ Dạ Kiêu Cửu. Nhưng người Trần quốc có bản lĩnh thì có thể trực tiếp giết Mộ Dung Nhược Hồng, đoạt lấy ngôi vị hoàng đế. Vì sao lại liên lụy tới dân chúng Tiêu quốc vô tội?
Khi gót sắt Trần quốc các ngươi đạp phá trên lãnh thổ Tiêu quốc đã khiến mấy vạn người dân vô tội chết thảm dưới đao của đại quân Trần quốc. Trần quốc quốc sư ngươi chắc còn nhớ ngươi chảy dòng máu người Tiêu quốc chứ? Nhìn đồng bào ngươi chết dưới gót ngựa của địch, kẻ phản đồ như ngươi còn dám đắc ý tuyên dương cái thiên đạo chó má nhà ngươi sao?
Quốc sư Trần quốc ngươi trong mắt Trì Lệ Dập ta chỉ là kẻ không biết tốt xấu. Ta sinh ra tại Tiêu quốc, trưởng thành cũng ở tại Tiêu quốc. Dòng máu chảy trong người ta nói cho ta biết cho dù người Trần quốc có dùng thứ gì để dụ dỗ, mua chuộc ta, Trì Lệ Dập cũng không trở thành kẻ phản quốc!"
Từ trước tới giờ Trì Lệ Dập không thích nói nhiều lời với kẻ không hiểu biết. Nhưng hôm nay ông dùng ngữ khí nghiêm nghị nói về tình cảm ái quốc ôm ấp trong long với Phong Hàn Lận. Kỳ thật là để hấp dẫn sự chú ý của Phong Hàn Lận. Khiến Phong Hàn Lận không bức Quân Cơ Lạc trong trận quá chặt chẽ.
Phong Hàn Lận bị ông mắng là phản tặc thì khuôn mặt trở nên cứng đờ. Phất trần trong tay hắn khẽ run lên, khuôn mặt như phủ một tầng sương lạnh:"Trì Lệ Dập, ngươi tưởng có thể thích mắng thế nào thìmắng sao. Ta sẽ không bị ngươi ảnh hưởng đâu. Tuy nhiên để cho một kẻ trầm mặc ít lời như ngươi đêm nay nói nhiều lời như vậy quả thực đã làm khó dễ ngươi. Nhưng thật đáng tiếc, hiện tại ta sẽ cho ngươi xem ta thu phục Quân Cơ Lạc thế nào. Ha ha, trò hay bắt đầu rồi!"
Ánh mắt bén nhọn của Phong Hàn Lận liếc Quân Cơ Lạc, hắn quát to:"Toàn bộ tấn công Quân Cơ Lạc!"
Trong tích tắc, tất cả các loại vũ khí đều nhắm vào Quân Cơ Lạc. Trì Lệ Dập căng thẳng, hai tay vận công, dùng sức đẩy quan tài mình vừa nằm về phía Phong Hàn Lận!
Vẻ mặt Phong Hàn Lận kinh hãi, cấp tốc lui về phía sau. Mà quan tài phóng được nửa đường thi bị Trì Lệ Dập dùng nội lực phá vỡ, trong một khắc quan tài vỡ tan trở thành thanh kiếm sắc vọt tới Phong Hàn Lận!