Editor: Jun
"Tỷ tỷ, ngươi cũng thật mau quên. Cho dù ta không gả cho Cửu Thiên Tuế, ta cũng thắng ngươi. Ta không thích mạnh miệng, nhưng trước mặt ngươi, ta muốn nói: ta thắng ngươi một hồi cũng có thể thắng ngươi cả đời. Ngươi muốn đấu với ta, ngươi lấy cái gì mà đấu với ta?"
Trong lòng Đường Vân Nhiễm dâng lên đố kị từng đợt từng đợt, bộ mặt cũng trở nên vặn vẹo, ả hung hăng nói:"Đường Tứ Tứ, là ai cho ngươi cái dũng khí làm càn trước mặt ta? Ngươi nói ta lấy cái gì đấu với ngươi? Ha ha, thực là nực cười... Đường Vân Nhiễm ta dùng qua không một trăm thì cũng tới mấy chục nam nhân.
Mà ngươi, đời này chỉ sợ cũng chỉ cùng với nam nhân không có khả năng - Quân Cơ Lạc. Còn nữa, ngươi cũng đừng cho rằng ta bị nam nhân dùng qua thì chính là sa đọa. nói cho ngươi biết, nam nhân lên giường với ta càng nhiều càng chững tỏ năng lực của ta hơn ngươi..."
Khí thế của Đường Vân Nhiễm bức người, ả có thể bại bởi vận mệnh nhưng không thể bại bởi Đường Tứ Tứ.
Đường Tứ Tứ thu biểu tình kiêu ngạo của Đường Vân Nhiễm vào đáy mắt, lại kẽ cười, sau đó thản nhiên phản bác một câu:"Nhưng hiện tại thì sao, mấy chục nam nhân của ngươi ở đâu? Như thế nào bọn họ lại không anh hùng cứu mỹ nhân?"
Đường Vân Nhiễm khẽ vuốt khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, cố nói gàn:"Nữ nhân dùng nhan sắc để dụ lòng người, hết sắc thì cũng không không còn khả năng đó. Nếu hiện tại đổi thành ngươi bị hủy dung, không chừng Cửu Thiên Tuế của ngươi cũng không muốn ngươi nữa. Cho nên ngươi không cần phải giễu cợt ta. Chúng ta là cùng một dạng người, ta sở dĩ thất bại là bởi hai chữ "vận khí" mà thôi.
Khóe miệng Đường Tứ Tứ khẽ nhếch, đôi mắt đảo qua, vẻ phong tình quyến rũ vô tình toát ra.
"Tỷ tỷ "tốt" của ta, có vẻ ngươi lại sai rồi. Giả sử hiện tại thực sự ta bị hủy dung như ngươi, ta cũng sẽkhông sống ti tiện như ngươi. Ta có đệ đệ, có cậu, có mợ, có biểu ca, có Thanh Nhi, Tiết thần y... che chở ta... Bọn họ đều đối xử với ta rất tốt, ta tin tưởng thời điểm ta gặp rủi ro, bọn họ sẽ đều nguyện ý giúp đỡ ta. Còn nữa, tỷ tỷ có thể không biết, trong tay ta có mấy cửa hàng mẫu thân để lại cho ta, mà với mấy cửa hàng đó ta cũng không cần lo cuộc sống cả đời."
Gió nhẹ làm loạn mái tóc trước trán nàng, Đường Tứ Tú dắt lại tóc sau vành tai, nói tiếp:"Có phải tỷ tỷ vừa nói bởi vì vận khí của ta tốt, từ nhỏ đã là Đường gia đích nữ, còn có người cậu quyền cao chức trong thương yêu ta. Mà ngươi, vận khí không tốt, sinh ra cũng chỉ là con của một di nương."
Đường Vân Nhiễm khinh thường hừ lạnh:"không phải như vậy sao? Nếu ta có thân phận của ngươi, hiệntại ta nhất định sống tốt hơn ngươi. Ta cũng không hiểu nổi người như ngươi có cái gì mà dám diễu võ dương oai trước mặt ta."
Trước khi xuyên qua, mẹ của ả bị cha ả phản bội. Từ nhỏ đến lớn, ả đều không có nổi tháng ngày tươi sáng. Mà chị gái cùng cha khác mẹ của ả là thiên kim nhà giàu, mọi thứ đều xuất sắc. Khi hai chị em bọn họ đứng cùng một chỗ, ả chỉ là một con vịt xấu xí. Nhưng vận mệnh lại càng bất công, cố tình sắp đặt khiến hai người cùng thích một nam nhân.
Nam nhân kia nói hắn thích chị gái của ả, chó má! rõ ràng hắn vì món lợi. hắn vì tài sản của chị gái của ả mới tiếp cận ả, hắn vì tài sản của chị gái cùng cha khác mẹ mới quan tâm tới ả.
Tình yêu chó má! Tình yêu đều là dùng tiền tài xây lên.
không có tiền tài, không có quyền thế, hai chữ tình yêu đều không đáng một đồng.
"Được rồi. Đại tỷ nhất quyết nói ta thắng ngươi đều dựa vào "vận khí", vậy cứ coi như vậy đi. Ta là nữ nhân có vận khí vô cùng tốt. Ngươi vừa lòng chưa?"
Đường Tứ Tứ nhìn bộ dạng của ả ta, đột nhiên cảm thấy tranh luận với Đường Vân Nhiễm thật vô nghĩa. Nàng liền nói mấy lời lấy lệ. Mà Đường Vân Nhiễm thấy nàng đột nhiên thay đổi thái độ thì càng không thích, ả như kẻ điên rít lên sắc nhọn:"Đường Tứ Tứ, rốt cục ngươi cũng thừa nhận. Ngươi thắng ta chỉ dựa vào vận khí mà thôi. Đường Vân Nhiễm ta căn bản không bại bởi ngươi. Còn nữa, hiện tại ngươi cũng bớt ra vẻ thiện lương trước mặt người khác..."
Đường Vân Nhiễm nhìn lướt qua Đông Huệ Như đang được Đường Tứ Tứ giữ lấy, tiếp tục nói bén nhọn:"Hạ nhân trong Đường gia đều khen ngợi ngươi, nói ngươi là chủ tử thiện tâm, nhưng cha chúng ta tinh dịch loãng, nửa đời sau không thể có con nối dõi cũng chính là do ngươi gây ra? Đầu tiên là bày kế kê đơn cha của chính mình, sau đó gía họa cho Liễu di nương, ha ha... Đường Vân Nhiễm ta dù không phải người, ngươi cũng không phải cái dạng tốt đẹp gì..."
Đường Vân Nhiễm nói ra câu này, Mộ Dung Nhược Hồng và Mộ Dung Quân Thương đều đồng thời nhìn Đường Tứ Tứ, hạ độc chính cha đẻ mình, gan của Đường Tứ Tứ cũng thực lớn.
Mộ Dung Quân Thương nhịn không được ho nhẹ, đôi mắt tối đen bình tĩnh nhìn Đường Tứ Tứ, càng nhìn càng thấy nàng thật đẹp, vậy phải làm sao bây giờ?
Chuyện cũ bị Đường Vân Nhiễm nói ra trước mặt mọi người, Đường Tứ Tứ cũng không hề cảm thấy có gì đáng xấu hổ, nàng không kiểu ngạo không siểm nịnh thừa nhận:"Tỷ tỷ nói đúng, Tứ Tứ thực sự đãbày kế hạ dược cha chúng ta, khiến ông ta nửa đời sau là một con gà trống vô dụng. Nhưng cả đời này ta cũng không hề hối hận đã làm ra chuyện này...
Cho dù người đời phê phán, mắng chửi ta là nữ nhân rắn rết, muốn chừng trị nữ nhân bất hiếu như ta. Ta cũng không cảm thấy mất mặt, bởi vì để sống sót, dù cho hai bàn tay này nhuốm máy, ta cũng nguyện ý. Người nhà của ta chỉ có Tử An, trừ khi hắn không cần, bằng không tỷ tỷ như ta sẵn sang tranh đấu, muốn đem những thứ vốn thuộc về hắn cướp lại. May mắn thay, ta thắng. Đương nhiên, hiệntại cho dù Đường Trọng Nguyên biết kẻ hại bọn họ chính là ta, thì thế nào? Dù sao mục đích của ta cũng đã đạt được!"
Đường Tứ Tứ nói tới đây, ánh mắt kiên định, trên mặt không buồn cũng không vui. Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu nhìm chằm chằm nàng, ánh sáng hôn ám phủ trên ngũ quan tinh xảo sâu lắng an ổn của nàng, trong đôi mắt như thể có vô vàn ánh sao, cả người giống như đóa sen mới nở, nụ hoa nở rộ, không nhiễm một chút bụi trần.
Mộ Dung Quân Thương nhắm mắt, bàn tay sờ lên trái tim chính mình.
Nơi đó, trái tim bỗng nhiên đập mau hơn.
"Mọi ngươi nhìn xem... Nữ nhân vô sỉ đến độ này cũng không kém cạnh ta. Ngay chính cha đẻ cũng hạ độc, nữ nhân tâm địa rắn rết này về sau các ngươi nên đề phòng. Bằng không một ngày nào đó các ngươi sẽ bị nàng ta hại mà không biết..."
Đường Vân Nhiễm như thể bắt được nhược điểm của Đường Tứ Tứ, ra sức nói Đường Tứ Tứ ác độc với mọi người.
Đường Tứ Tứ tỏ vẻ bất đắc dĩ cười nói với Đường Vân Nhiễm:"Đại tỷ, giữa sân này ngươi nói ta ác độc với những người này cũng vô dụng! Dù sao ta cũng không chung gối chung giường với bọn họ. Cho nên, ta khuyên ngươi nên chừa lại chút nước bọt để đi giải thích với Liễu di nương ở dưới âm phủ, ta nghĩ bà ta cũng chờ ngươi lâu rồi."
Đường Tứ Tứ vuốt ve bụng mình, quay đầu nói với Mộ Dung Quân Thương và Mộ Dung Nhược Hồng:"Thần phụ cảm tả Hoàng thượng và Nhiếp chính vương đã cho thần phụ khoảng thời gian ôn chuyện cùng tỷ tỷ. Được rồi, ta mang Đông cô nương rời đi. Còn lại tùy các ngài..."
Đường Tứ Tứ nắm tay Đông Huệ Như trở về. Đông Huệ Như lưu luyến quay đầu nhìn thi thể Tiền Cảnh Phong trên mặt đất. Tay Đường Tứ Tứ dùng thêm sức, nói nhẹ nhàng:"Ngươi yên tâm... Chúng ta sẽđưa thi thể Tiền công tử trở về. Nhưng còn ngươi... Nhớ kỹ, mạng của ngươi chính là dùng mạng của công tử ấy đổi lấy. đã rơi đi nới này, sau này người khác hỏi chuyện xảy ra mấy ngày nay ngươi cũng không cần phải trả lời."
Đông Huệ Như đau lòng không thôi, nước mắt bi thương rơi lã chã.
Đường Vân Nhiễm nhìn Đường Tứ Tứ cứ như vậy rời đi, ả ta liền lớn tiếng gào thét:"Đường Tứ Tứ, ngươi cấm có đi! Chuyện hai chúng ta còn chưa làm cho rõ ràng..."
Đường Tứ Tứ cong khóe miệng, từng bước chân càng thêm kiên định.
"Đường Tứ Tứ... Ngươi đứng lại cho ta..." Đường Vân Nhiễm nóng nảy, giọng nói cũng ngày càng sắc nhọn, vang vọng quanh quẩn trong đêm tối khiến người ta cảm thấy vo cùng khiếp đảm.
Mộ Dung Quân Thương dõi theo bóng nàng rời đi, tâm trạng xốn xang của hắn cũng dần bình phục lại. hắn ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại dừng trên người Đường Vân Nhiễm.
"Người đâu! Đem cung nỏ tới đây cho bản vương!" Giọng nói của Mộ Dung Quân Thương trong trẻo nhưng lạnh lùng, lập tức có binh lính đem một bộ cung nỏ tới. Mộ Dung Quân Thương ngắm nghía cung nỏ trong tay một lát, sau đó liền đem tên nhọn gài lên dây cung, nhắm vào Đường Vân Nhiễm.
Đường Vân Nhiễm đột nhiên cảm thấy như thể tâm nhảy lên tới cổ họng. Mộ Dung Nhược Hồng hiếm khi quan tâm nhắc nhở Mộ Dung Quân Thương:"Tam ca, đối phó với một nữ nhân hạ lưu không cần huynh tự mình động thủ. Thân thể huynh không tốt, nghỉ ngơi cho tốt đi."
Mộ Dung Nhược Hồng nói lời này, ngữ khi không được tự nhiên, nói thế nào thì cả đời ân oán, trước kia cảm tình hai huynh đệ bọn họ đều lạnh bạc.
Lúc này đây, coi như phá lệ.
Mộ Dung Quân Thương cười ấm áp, bỗng nhiên làm cho người ta có cảm giác nhưu xuân về hoa nở.
"Cảm ơn!" hắn đáp lời Mộ Dung Nhược Hồng, sự trong trẻo lạnh lùng trong mắt rốt cục tan đi:"Bất quá, ta bỗng nhiên muốn tự tay giết ả..." Sau này, khi nàng nghĩ tới Đường Vân Nhiễm, nói không chừng có thể nhớ tới hắn.
Mộ Dung Quân Thương hít một hơi thật sâu, lấy một ít khí lực, sau đó giương nỏ. Mũi tên nhọn được bắn ra, như sét đánh chớp nhoáng không kịp bưng tai bay về phía Đường Vân Nhiễm.
Đường Vân Nhiễm theo bản năng muốn đem Tiểu Đào Nhi lên trước chắn tên, nhưng lần này, mũi tên nhọn bắn ra với tốc độ cực nhanh, Đường Vân Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, mũi tên đã bắn trúng ngay hốc mắt ả.
"A!" Đường Vân Nhiễm kêu gào thê lương vang vọng khắp trời đất. Mũi tên thứ hai của Mộ Dung Quân Thương bắn liền ngay sau, trúng ngay ngực Đường Vân Nhiễm!