"Ngươi định làm gì?" Ngải Thiển đành chịu, chống hai tay trước ngực Tàn Diên, tức giận hỏi.
"Giai nhân nghi ngờ, thế nào cũng phải làm chút gì đó chứ." Tàn Diên lại nở nụ cười tà chỉ hắn mới có.
"Hả!" Ngải Thiển càng đẩy Tàn Diên mạnh hơn, nhưng hắn như tường đồng vách sắt, có đẩy thế nàod☫đ☫l☫q☫đcũng không nhúc nhích mảy may. Đang lúc Tàn Diên đắc ý, Ngải Thiển buồn bực thì lòng bàn chân lại thấy chấn động. Phải nói là toàn bộ cảnh vật xung quanh đều đang rung lên.
"Chết tiệt." Tàn Diên bỗng buông Ngải Thiển ra, nghiêng người nhìn về một phía.
Ngải Thiển còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra thì ở đây lại khôi phục bình tĩnh nhưng Nguyệt Ca đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Ngươi có thể vào được." Tàn Diên bình tĩnh nhìn Nguyệt Ca đang hơi tức giận.
"Nguyệt Nguyệt sư phụ." Ngải Thiển cao hứng hô to lên. Nàng biết Nguyệt Nguyệt sư phụ có thể tới cứu nàng mà.
Nguyệt Ca khẽ gật đầu với Ngải Thiển, ý bảo nàng yên tâm.
"Lần này ngươi không đi được nữa rồi." Ngải Thiển đắc ý khiêu khích Tàn Diên. Vừa rồi là ai nói người khác không vào được cảnh trong mộng của hắn?
"Đúng vậy à?" Tàn Diên nhẹ nhàng hỏi.
Ngải Thiển sửng sốt, lại nhìn về phía Nguyệt Ca, thấy tuy hắn vẫn mặc bộ quần áo trắng nhìn rất nhẹd☪đ☪l☪q☪đnhàng nhưng trên mặt lại hơi có vẻ mệt mỏi. Không phải là vì tiến vào giấc mơ mà Nguyệt Nguyệt sư phụ lại tiêu hao không ít tiên khí của mình chứ?
Quả nhiên, nàng nghe thấy Tàn Diên nói: "Tuy sư phụ nàng vào được nhưng sức mạnh bị hao tổn rất lớn. Với tình hình của hắn bây giờ thì muốn thắng được ta căn bản là không thể."
Ngải Thiển lo lắng nhìn Nguyệt Ca, định chạy tới bên cạnh hắn thì lại bị Tàn Diên chặn lại.
"Đúng thế ư?" Nguyệt Ca lành lạnh hỏi lại, ánh mắt sốt ruột dừng trên người Ngải Thiển.
"Không phải à?" Tàn Diên cũng học thêm bộ dạng của Nguyệt Ca, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Vậy thì thử một chút xem sao." Nguyệt Ca không muốn nói nhảm nhiều, sớm cứu nha đầu ra quan trọng hơn. Hắn giơ hay tay lên, một luồng tiên khí màu trắng bay ra theo ý nghĩ của hắn.