Bản cô nương? Ngải Thiển nghe thế thì suýt chút nữa ói hết đồ ăn ra. Một con xà yêu nghìn năm mà bắt chước cách gọi của loài người? Bản cô nương gì chứ? Mẹ ơi, nàng thật rất muốn ói. Xà yêu kia còn thích giả vờ ngây thơ!
Bước chân Thừa tướng lập tức dừng lại tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào, đứng thẳng bằng tư thế quái dị.
Nguyệt Ca thản nhiên nói: "Đi ra đi, đừng gây họa cho nhân gian nữa."
"Ngươi là ai?" Giọng xà yêu bỗng cao vút lên.
"Huynh ấy là sư phụ ta." Ngải Thiển đắc ý nói, trong lòng tò mò, thật muốn nhìn xem rốt cuộc xà yêu kia trông như thế nào? Có phải cũng là đại mỹ nhân như Bạch Tố Trinh không?
"Sư phụ?" Xà yêu nhắc lại đầy kỳ lạ. Ả không cảm giác được điều gì khác thường trên người hai người, chỉ cảm thấy khí tức của hai người vô cùng tinh khiết.
"Đúng rồi, sợ chưa?" Ngải Thiển đương nhiên biết xà yêu này không dễ dàng bị dọa như thế, chẳng qua là muốn khích tướng để ả ra ngoài mà thôi.
"Hừ, bản cô nương mà sợ à?" Xà yêu cười kỳ quái.
"Có đó." Ngải Thiển giật đầu.
Dứt lời, ngọn gió kỳ lạ cuốn tới. Trong gió lốc, có một thứ gì đó chui ra từ trong nhà.
Đợi tới khi cơn gió dừng lại, có thể nhìn rõ mọi thứ thì mới phát hiện thì ra là một đại mỹ nhân mặc áo xanh biết, y phục trên người hơi mỏng. Dáng vẻ õng ẹo khiến người ta yêu quý nhưng giữa lông mày lại có thêm yêu khí không bình thường.
"Oa, quả nhiên là một đại mỹ nhân." Ngải Thiển sợ hãi than, nhưng sự xinh đẹp quá mức yêu dị.
"Ha ha, cái miệng này thật là ngọt. Không biết máu có ngọt như vậy không?" Xà yêu phong tình vạn chủng nhìn Ngải Thiển, mắt hiện sự thèm thuồng.
"Ặc, ngươi thích uống máu à?" Ngải Thiển cố tình kinh ngạc hỏi.
Không chú ý tới khí tức trên người Nguyệt Ca đã thay đổi, sát khí u ám tràn ngập.
Ngải Thiển không chú ý tới nhưng xà yêu lại phát hiện ra, che miệng nhìn Nguyệt Ca đầy kinh ngạc: "Ơ, khí thế rất dọa người nha. Thật là hù chết người mà."
Lúc này Ngải Thiển mới phát hiện Nguyệt Ca bất thường, đang định hỏi sao vậy.
Nguyệt Ca nói bằng giọng trong trẻo lạnh lùng: "Ngươi hút máu người phàm vô tội là vì cái gì?"
"Đương nhiên là vì mùi vị ngọt ngào, uống xong thì sắc mặt rất đẹp, xinh đẹp hơn bình thường."
Người Ngải Thiển run lên đầy khoa trương, run tới mức da gà nổi đầy người: "Nguyệt Nguyệt sư phụ, sao yêu quái này lại ở đây?"
"Chỗ này thích hợp để tu luyện, linh khí dồi dào." Sát khí trên người Nguyệt Ca nhạt đi một chút.
"Ánh mắt rất tốt. Không biết thân phận là gì?" Vẻ mặt xà yêu không thoải mái nữa mà u ám hỏi.
"Ngươi không cần biết." Nguyệt Ca lạnh lùng nói, hai tay áo khẽ giơ lên, vô số thanh kiếm bay tới chỗ xà yêu từ bốn phương tám hướng.
Xà yêu giơ tay áo lên ngăn cản, hai tay quơ múa lộn xộn mới bức toàn bộ kiếm khí lui về. Nam tử này lại đánh ra tiên khí, rốt cuộc là người tu tiên nào? Ả mới ở đây không lâu đã dẫn người có tiên lực cao thâm như thế tới, thật là xui xẻo.
Nguyệt Ca không nhanh không chậm, lặng lẽ niệm khẩu quyết, ánh sáng quanh thân tỏa chói lòa.
Xà yêu che mắt lại theo phản xạ, hơi không chống lại được tia sáng này. Người từ từ trở nên trong suốt, một con rắn lớn xa xanh biếc lắc đầu vẫy đuôi xuất hiện, lưỡi rắn phun phì phì.
Ngải Thiển bị dọa không nhẹ. Quả nhiên là xà yêu. Thật to, đuôi rắn vẫy một cái, chấn phòng ốc lung lay, đôi mắt màu xanh u ám dọa người.
Nguyệt Ca vươn tay lôi Ngải Thiển ra sau người, sau đó chuyên tâm đối phó với xà yêu nghìn năm này. Chỉ hai chiêu đã ép xà yêu này hiện nguyên hình. Yêu lực của nó cũng chẳng có gì đặc biệt. Không có kiên nhẫn để dây dưa với ả, Nguyệt Ca trực tiếp dùng thuật trừ yêu tầng cao nhất, mang theo sát khí mãnh liệt, ánh sáng chói lòa như ánh mặt trời bay về phía xà yêu như từng cái lồng hình hoa lê.
Xà yêu hiện nguyên hình, còn chưa kịp thi triểu pháp thuật đã bị đánh tan thành mây khói, biến thành làn khói tỏa ra giữa không trung.
Trước mặt được quét sạch, bầu trời trở nên trong lành, ngoài phòng ốc sắp sụp xuống thì không nhận ra chuyện xưa lúc trước.
Ngải Thiển mờ mịt, nhanh như vậy đã kết thúc à?
Nguyệt Ca khôi phục vẻ thanh nhã, nhìn Ngải Thiển, cười một tiếng: "Không sao, nha đầu."
"Vâng, con biết là không sao." Ngải Thiển gật đầu, "Sao lại đơn giản như thế? Chẳng phải à là xà yêu nghìn năm à?"
"Xà yêu nghìn năm chẳng là gì cả, chỉ tu hành có mấy nghìn năm. Xà yêu vạn năm mới đượcd☼đ☼L☼q☼đcoi là lợi hại." Nguyệt Ca kéo Ngải Thiển qua, nhẹ nhàng nói.
Ngải Thiển nghẹn họng nhìn trân trối, chuyện này quá khoa trương, thì thào hỏi: "Có yêu tu hành trên vạn năm thật ạ?"
"Đó là dĩ nhiên." Nguyệt Ca khẽ lắc đầu, quay xe lăn một vòng.
Thừa tướng đã được tự do vào khoảnh khắc xà yêu tan thành mây khói nhưng vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt đờ ra.
Ngải Thiển nhìn theo ánh mắt của Nguyệt Ca, không nhịn được mà cười nói: "Thừa tướng đại nhân bị người đẹp mê hoặc à?"
Thừa tướng vẫn không có phản ứng.
Ngải Thiển cũng không muốn cơ hội kiếm một khoản lớn lại biến mất như thế, vội vàng chạy tới lay tay Thừa tướng.
Người Thừa tướng ngắc, nghiêng ngả theo lực lay của Ngải Thiển, thật lâu sau đồng tử dường như mới chuyển động bình thường.
"Cô nương làm gì vậy?" Thừa tướng lấy lại tinh thần thì thấy Ngải Thiển đang lắc mạnh mình. Bộ xương già cũng sắp bị lắc gãy rồi.
"A, ông đã tỉnh." Ngải Thiển buông tay Thừa tướng ra, cười híp mắt nói.
"Ừ. Yêu quái kia không còn nữa?" Thừa tướng hơi kinh ngạc mà hỏi, liếc mắt về phía trước mấy cái nhưng không thấy động tĩnh gì.
"Không còn." Ngải Thiển cười vui vẻ, hỏi thẳng: "Thừa tướng cũng đừng quên cam kết."
"Ừ, sẽ không quên." Mặt Thừa tướng thả lỏng, ý cười đầy mặt.
Ngải Thiển xoay người lại, cao hứng đi tới tuyên bố với Nguyệt Ca: "Nguyệt Nguyệt sư phụ, chúng ta lại kiếm được một khoản rồi. Người nhìn xem còn có nhà nào cần trừ yêu nữa không? Chúng ta lại đi tiếp có được không?"
Nguyệt Ca nghe thế thì trực tiếp im lặng, lắc đầu nhìn Ngải Thiển đầy bất đắc dĩ.
Ngải Thiển le lưỡi, đẩy Nguyệt Ca về.
Thừa tướng đi theo, cảm kích nói: "Đa tạ hai vị đã trượng nghĩ ra tay, tiền của trong phủ Thừa tướng của ta, hai vị có thể tùy tiện lấy." Dù sao mất đi thì ông có thể kiếm lại.
Đồng tử Ngải Thiển đảo một vòng, cười nói: "Chúng ta sẽ không lấy hết của Thừa tướng, vậy quá không hiền hậu rồi."
Thừa tướng nghe vậy thì càng cảm kích hơn.
Về lại Dưỡng Tâm Các, Ngải Thiển liền chọn những đồ cổ mà nàng thích kia không chút khách khí, ví dụ như bình phỉ thúy như là thu thủy linh tinh, có vài thứ không đáng giá thì được để nguyên chỗ cũ.
Hai tay Ngải Thiển ôm đầy đồ, vội vàng chất đống trên đùi Nguyệt Ca.
Thừa tướng nhìn mà đau lòng không thôi. Đúng là không lấy hết nhưng đã mang đi hết những thứ đáng giá nhất của ông.
Ngải Thiển lấy hết những thứ tốt trong Dưỡng Tâm Các, lại nhìn Thừa tướng đầy mong đợi: "Thừa tướng, những tiền bạc châu báu khác của ông ở đâu?"
Mắt già của Thừa tướng nhìn Ngải Thiển đầy đau lòng, không tiếng động mà nói: Cô nương, hạ thủ lưu tình.
Ngải Thiển như không thấy gì. Lão già này, bản cô nương không chuyển nhà của ông đi đã may lắm rồi. Già vậy mà còn cưới tiểu thiếp, cưới một người chết một người, còn không ngừng cười. Hại nhiều tính mạng vô tội như vậy, xem ra cũng chẳng phải người tốt. Sao bản cô nương mềm lòng được?
Nguyệt Ca cũng bỗng nói: "Không phải Thừa tướng bỏ túi riêng đấy chứ?"
Nguyệt Nguyệt đang giúp nàng vơ vét của cải? Ngải Thiển nghe thế thì hưng phấn chạy tới hôn một cái lên mặt Nguyệt Ca.
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyệt Ca thay đổi trong nháy mắt.
Ngải Thiển không để ý mà tiếp tục nhìn Thừa tướng chằm chằm.
Thừa tướng bất đắc dĩ, ỉu xìu nói: "Thư phòng và phòng ngủ cũng có."
"Vậy dẫn bọn ta đi đi." Ngải Thiển nói.
Rời khỏi Dưỡng Tâm Các lần nữa, Ngải Thiển ngoảnh lại thì thấy sắc mặt Nguyệt Ca đỏ khác thường: "Nguyệt Nguyệt sư phụ, người làm sao vậy? Phát sốt à?" Sau đó còn tự nói thầm, kỳ lạ, chẳng phải tiên sẽ không bị bệnh à?
Nguyệt Ca cố gắng để mình bình tĩnh lại, giọng hơi kỳ lạ, nói: "Không sao, đi thôi."
Ngải Thiển không hỏi nhiều nữa, hoàn toàn quên hành động vừa rồi của mình thân mật cỡ nào.
Nhanh chóng vơ vét sạch sẽ mọi thứ trong phủ Thừa tướng, thỏa mãn giao cho Nguyệt Ca cất đi.
Mục đích đã đạt được, thu hoạch đầy kho, tâm trạng của Ngải Thiển rất tốt, sắc mặt hồng hào. Nhưng mặt Thừa tướng thì xanh như tàu lá, đi theo sau tiễn hai người bọn họ, không còn tâm sức mà khách sáo giữ bọn họ ở lại nữa.
Ngải Thiển cũng không thèm để ý, cuối cùng còn nghiêm trang nói: "Thừa tướng này, tuy yêu quái đã được trừ nhưng nếu ông cưới thiếp thất nữa không chừng có yêu quái lợi hại hơn tới đấy. Tới lúc đó chúng ta không giúp được ông, tự ông lo liệu đi."
Thừa tướng nghe thế thì giật mình, vội vàng nói: "Sẽ không cưới, tuyệt đối không cưới."
Ngải Thiển gật đầu hài lòng, cùng Nguyệt Ca rời khỏi phủ Thừa tướng.
Thị vệ giữ cửa đã thay đổi.
Ngoảnh lại nhìn cửa chính phủ Thừa tướng một chút, Ngải Thiển hỏi: "Vẫn còn yêu quái ạ?"
"Nàng nghĩ có yêu quái à?" Bỗng một giọng nói yêu mị vang lên giữa không trung.