Vân Chiến vừa nhìn thì thấy chỉ có bộ đồ này là khác, còn những cái khác thì đúng là của Thủy Linh Nhi thật, người khác không thể giả bộ được. Hắn thu kiếm lại, nói đầy kỳ lạ: "Muội bị cái gì kích thích vậy? Sao lại hóa trang đầu Ngô mình Sở thế này?"
Nhớ tới ý kiến của Ngải Thiển, mặt Thủy Linh Nhi bỗng đỏ lên. Suýt chút nữa thì hỏng mất mục đích củad❁đ❁L❁q❁đmình rồi nên không khỏi mắng: "Đầu Ngô mình Sở chỗ nào? Bà cô có hóa trang thế nào thì cũng là một đại mỹ nữ."
Vân Chiến không đồng ý mà chậc chậc thành tiếng: "Từng gặp người tự kỷ chứ chưa từng thấy ai tự kỷ như muội."
"Đó là bà cô tự yêu vốn liếng của mình." Thủy Linh Nhi nâng cằm lên thành một góc chín mươi độ, khá là tự tin.
Vân Chiến lắc đầu, vẻ mặt không đồng ý.
Lòng Thủy Linh Nhi bối rối, kế hoạch bị ngâm nước nóng, tiếp theo nàng nên làm sao đây? Là khôi phục lại bản tính bình thường hay diễn tiếp? Suy tính hồi lâu, Thủy Linh Nhi cảm thấy không thể để cho Ngải Thiển coi thường, nhất định phải thành công. Hạ quyết định xong, Thủy Linh Nhi lại đổi sang nụ cười nhã nhặn, tay cũng đặt ngang trước người.
Vân Chiến nhìn mà kinh ngạc. Nha đầu này làm sao vậy? Rốt cuộc bị cái gì kích thích vậy? Không được, dù có nói thế nào thì nha đầu này cũng là cháu gái của chưởng môn phái Thủy Lăng, không thể thấy chết, không, thấy lạ mà không cứu. Nghĩ vậy. Vân Chiến nhìn Thủy Linh Nhi bằng đôi mắt sáng ngời.
Thủy Linh Nhi tưởng rằng Vân Chiến bị bộ dáng này của nàng mê hoặc, vui mừng trong bụng, người cũng duyên dáng bước tới. Tuy nữ tử phải bước từng bước sen nhưng nàng bước quá nhỏ rồi. Điều này không thể trách nàng được, làn váy quá dài, vì để đề phòng lại xảy ra bi kịch nên chỉ có thể đi cẩn thận một chút.
Thật vất vả mới tới trước mặt Vân Chiến trong ánh mắt của hắn, Thủy Linh Nhi đang nghĩ làm sao mới có thể ăn nói nhỏ nhẹ được.
Tay phải Vân Chiến đánh về phía nàng nhanh như tia chớp, bỗng chụp lên vai nàng. Thủy Linh Nhi phản ứng nhanh, né người sang một bên tránh thoát một kích này. Nhưng "xoẹt" một tiếng, vải bị xé toạc ra, bả vai của nàng lộ ả ra ngoài, trơn nhắn nõn nà.
"Huynh...Huynh...Thật không ngờ huynh lại làm nhục ta." Thủy Linh Nhi nhìn cái váy bị xé nát của mình, trong lòng nổi nóng.
Vân Chiến ngơ ngàng nhìn miếng vải vụn trong tay, ngẩng đầu nhìn thì thấy khuôn mặt xấu hổ không chịu nổi của Thủy Linh Nhi, thoáng cái không biết phải làm sao, chỉ có thể ngây ra như phỗng.
Thủy Linh Nhi cảm thấy vô cùng nhục nhã, không để ý tới chuyện da thịt mình bị lộ ra ngoài, giơ bàn tay nhỏ lên, tiên khí mày xanh lá cây như một quả cầu đánh về phía Vân Chiến. Vân Chiến chật vật né tránh.
Rốt cuộc tình huống này là sao? Vân Chiến còn hơi mù mờ. Hắn chỉ muốn chế trụ Thủy Linh Nhi, say đó kiểm tra trên dưới xem rốt cuộc nàng xảy ra vấn đề gì, cũng không có ý làm nhục nàng. Hắn chỉ đành phải mù mờ giải thích: "Ta không có ý này. Đây chỉ là ngoài ý muốn. Ta chỉ muốn...Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Căn bản Thủy Linh Nhi không cho hắn cơ hội giải thích, hung hăng nói: "Chỉ là cố ý làm nhục ta chứ gì? Hôm nay bà cô ta hạ mình xuống để tới đây lấy lòng huynh nhưng lại bị huynh làm nhục thế này. Thù này không báo không được."
Lấy lòng hắn? Vân Chiến nghe mà ngây người, cũng đã quên phải tiếp tục giải thích cho mình, đứng tại chỗ mặc cho Thủy Linh Nhi đánh lên người.
"Bịch" Bị một kích mạnh mẽ, Vân Chiến bay xa ba trượng như diều đứt dây, miệng phun máu tươi.
Lần này tới lượt Thủy Linh Nhi ngây người. Nàng không ngờ có thể đánh trúng Vân Chiến thật. Trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy như bay tới bên cạnh Vân Chiến.
Vân Chiến cũng đã bò lên từ dưới đất, lau máu tươi nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn Thủy Linh Nhi, ngay sau đó xoay người rời đi.
"Ta...Ta..." Thủy Linh Nhi đứng sau, định giải thích.
Nhưng bóng lưng Vân Chiến đã biến mất, chỉ để lại mình Thủy Linh Nhi đứng đó, lòng như lửa đốt.
Lại nói về Vân Chiến. Hắn lạnh lùng bỏ đi nhưng đáy lòng cũng sóng lớn cuộn trào. Trong đầu toàn là câud✯đ✯L✯q✯đnói kia của Thủy Linh Nhi, xua đi không được: "Hôm nay bà cô ta hạ mình xuống lấy lòng huynh nhưng lại bị huynh làm nhục như thế." Còn có bờ vai nửa lộ.
Hồn bay phách lạc đi tới chỗ Nguyệt Ca ở, Ngải Thiển thấy sắc mặt Vân Chiến đỏ ửng, một nửa là bởi vì thân thể bị đả thương, mộ nửa là vì chính ý nghĩ bậy bạ của hắn mà mặt đỏ tía tai.
"Sư huynh, huynh bị thương." Nguyệt Ca đẩy xe lăn đi tới trước mặt Vân Chiến.
"Chuyện nhỏ thôi, đừng lo." Vân Chiến khoát tay.
"A, huynh bị thương?" Ngải Thiển kinh hãi, vội vàng mở áo Vân Chiến ra, kiểm tra người hắn.
Vân Chiến bối rối né tránh, nói: "Không sao, vết thương nhỏ thôi, ta điều tức một chút là được."
Nguyệt Ca trầm ngâm, nói: "Sư huynh bị tiên pháp phái Thủy Lăng làm bị thương. Là chuyện gì xảy ra?" Hắn cũng không mở thiên nhãn để nhìn mọi chuyện, chỉ hỏi thẳng Vân Chiến.
"Bị tiên pháp phải Thủy Lăng làm bị thương?" Ngải Thiển bỗng hiểu rõ mà gật đầu, vẻ mặt hài hước.
"Con thì biết cái gì?" Vân Chiến thấy biểu tình này của Ngải Thiển, lại có dự cảm xấu. Có liên quan gì tới chuyện này? Nhớ tới lúc trên điện, hai người vừa gặp mặt đã thì thầm gì đó.
"Con chẳng biết gì cả, đang định hỏi sư bá đây." Ngải Thiển lắc đầu, vẻ mặt khá nghiêm túc.
"Chẳng có chuyện gì cả." Vân Chiến bỏ lại lời này thì đứng dậy, đi về phòng ngủ.
Ngải Thiển nhìn theo bóng lưng Vân Chiến, cười quái dị liên tục. Huynh không nói thì ta không biết à?
"Nha đầu, con làm gì rồi?" Nguyệt Ca bất đắc dĩ hỏi.
"Con không làm gì cả." Ngải Thiển mở to đôi mắt, vẻ mặt vô tội.
"Con đó, đừng tưởng vi sư không biết. Không được quá đáng biết không? Nếu không vi sư cũng không bảo vệ được con đâu." Nguyệt Ca vừa vuốt ve mái tóc Ngải Thiển, vừa nói đầy cưng chiều.
"Biết ạ, đồ nhi con nhất định sẽ không làm gì quá đáng. Người ta đang làm chuyện tốt đó. Hi hi..." Ngải Thiển cười khẽ, rất đắc ý, người lại vô ý thức mà cọ cọ vào ngực Nguyệt Ca.
"Có chuyện gì nhất định phải nói với vi sư." Nguyệt Ca ôm Ngải Thiển, nói bằng giọng trong trẻo.