"Còn gì nhỉ?" Vân Chiến suy nghĩ một chút, "Hình như phái Thủy Lăng đó cũng không tệ lắm."
Ngải Thiển im lặng, liếc Vân Chiến trắng mắt rồi làm nũng với Nguyệt Ca: "Con cũng muốn đi."
"Ừ, sẽ cho con đi." Nguyệt Ca cười cười, tràn đầy dịu dàng.
Vân Chiến nói xen vào: "Muội đi làm gì? Tiểu nha đầu đừng vào giúp vui."
"Ai là tiểu nha đầu?" Ngải Thiển gầm lên.
"Ngoài muội thì còn ai nữa?" Vân Chiến nhíu mày nói, dường như cố ý muốn chọc tức Ngải Thiển.
Ai ngờ Ngải Thiển lại bỗng đổi sang khuôn mặt tươi cười: "Có phải đại sư bá cũng muốn đi không?"
"Việc này..." Vân Chiến rùng mình, nhớ nha đầu kia của phái Thủy Lăng thì hắn sợ phải bước tiếp. Hắn cố ý nói một cách chững chạc: "Sư bá ta sẽ không đi."
"Như vậy sao được." Ngải Thiển kiên quyết từ chối, nhìn Nguyệt Ca bằng đôi mắt đẹp.
Nguyệt Ca thanh thanh nhã nhã nói: "Sư huynh cũng đi đi. Có nhiều chỗ phải nhờ sư huynh."
Môn chủ đã mở miệng nói chuyện nên Vân Chiến không tiện nói gì, chỉ đành phải hung hăng trợn mắt với Ngải Thiển.
Ngải Thiển trả lại cho hắn một nụ cười thật tươi.
Ba ngày trước khi tới pháid✬đ✬L✬q✬đThủy Lăng, Ngải Thiển khổ luyện mỗi ngày, càng ngày càng ăn ý với kiếm Ngư Trường, phối hợp rất tốt. Thuật ngự kiếm mà đi của nàng có chút thành tựu, cũng nhân tiện nghe thêm được chút tin tức mà nàng muốn biết.
Ngày thứ ba, Ngải Thiển luyện tập xong thì hào hứng chạy đi tìm Nguyệt Ca. Nguyệt Ca đang cầm một quyển sách cũ nát đọc.
"Nguyệt Nguyệt sư phụ." Ngải Thiển hét lớn.
Nguyệt Ca đành thả quyển sách xuống, dịu dàng nhìn Ngải Thiển.
"Nguyệt Nguyệt sư phụ, sao lúc bay không cần dùng kiếm?" Ngải Thiển chạy tới hỏi. Chỉ có lần đi vào rừng sâu kia là Nguyệt Nguyệt dùng kiếm.
"Việc này, chờ con tu tiên thuật tới trình độ nhất định thì cũng có thể không cần dùng tới kiếm." Nguyệt Ca cong khóe môi, khẽ vuốt đầu Ngải Thiển, nói.
"Vậy phải đợi tới khi nào?" Ngải Thiển nghiêng đầu hỏi. Là mấy trăm năm hay mấy ngàn năm?
"Rất nhanh." Nguyệt Ca cho rằng Ngải Thiển nóng lòng, vội vàng an ủi.
"Được rồi, chờ tới lúc đó con sẽ không cần dùng tới Ngư Trường nữa ạ?" Ngải Thiển vừa hỏi thì kiếm Ngư Trường trong tay kêu lên ong ong.
"Cần, con vẫn phải dùng tới nó. Nó không những có thể giúp con bay mà còn là một vũ khí tốt." Nguyệt Ca cười giải thích.
"Vậy ạ? Được rồi, xem ra con không vứt được rồi." Ngải Thiển cố ý nói.
Ngư Trường kêu lên đầy bất mãn, Ngải Thiển che miệng cười trộm.
Nguyệt Ca vẫn giữ nụ cười thanh nhã, chỉ lẳng lặng nhìn Ngải Thiển là đủ rồi.
Ngày hôm sau, bốn người Nguyệt Ca, Ngải Thiển, Vân Chiến, A Thương tới phái Thủy Lăng. Lưu Niên ở lại coi Tử Nguyệt Môn.
Tử Nguyệt Môn ở phía đông Hiên Viên mà phái Thủy Lăng lại thuộc bắc Hiên Viên.
Nguyệt Ca vốn định tự làm phép để đưa bọn hắn tới phái Thủy Lăng nhưng Ngải Thiển lại khăng khăngd♦đ♦L♦q♦đmuốn thử khả năng ngự kiếm của mình, muốn mọi người cùng ngự kiếm mà đi.
Kết quả là mỗi người lấy một thanh kiếm ra.
Ngải Thiển trợn to đôi mắt như trân châu ra nhìn mãnh liệt. Thanh kiếm trong tay Nguyệt Ca mỏng như cánh ve, óng ánh trong suốt, trông rất đẹp mắt, trên chuôi kiếm có khắc một chữ "Nguyệt".
Vân Chiến nhìn vẻ mặt Ngải Thiển, đắc ý nói: "Kiếm trong tay sư đệ là đại biểu cho địa vị Môn chủ của Tử Nguyệt Môn. Chữ "Nguyệt" khắc trên đó là do sư phụ để lại cho sư đệ. "
Ngải Thiển khẽ nhíu lông mày, nói đầy kỳ quái: "Hình như đây là thanh kiếm qúy dùng để trấn môn ở trong điện mà?"
"Nó và Nguyệt Kiếm trong tay sư đệ là kiếm Âm Dương. Thanh kiếm kia cũng rất quan trọng, được đặt ở trong điện để trấn môn. Nếu hai thanh kiếm cùng được dùng thì sức mạnh vô biên nhưng bởi vì quá mức lợi hại nên bình thường sẽ không cùng dùng hai thanh kiếm này một lúc. Hơn nữa không phải ai cũng có thể khiến thanh Dương Kiếm kia động đậy." Vân Chiến càng nói càng đắc ý.
Ngải Thiển gật đầu, thầm nghĩ rằng thanh kiếm trong điện kia cũng chỉ để trang trí, không có tác dụng gì cả. Đã vậy không bằng để nàng...Bù vào chút tiền sinh hoạt! Nghĩ tới đây, Ngải Thiển cười đắc ý thành tiếng.