Sau khi Ngải Thiển trở về phòng thì nàng bày từng chiến lợi phẩm vừa vơ vét được lên bàn khiến cả căng phòng rực sáng.
Đây là vòng tay Đế vương lục, đây là ngọc bội được điêu khắc từ huyết ngọc, đây là cây trâm mã não, đây là...lấy từng cái từng cái ra, quả thật đều là hàng thượng đẳng. Ngải Thiển cười yếu ớt, mắt cong thành hình trăng non. Được rồi, xem phân lượng của những bảo bối này, nàngd✦đ✦L✦q✦đliền không thèm tính toán xem có phải Bạch Tầm Yên có rắp tâm bất lương không. Dù sao thì bây giờ còn chưa đụng tới nàng không phải sao?
Nàng tìm vải nhung bọc cẩn thận những bảo bối này lại, sau đó lại thật cẩn thận bỏ vào nơi chuyên cất bảo bối của mình. Vừa làm xong hết thì Nguyệt Ca đẩy xe lăn vào.
Ngải Thiển lấy làm lạ khi Nguyệt Ca tới nhanh như vậy. Nàng tới bên cạnh hắn, hỏi: "Bạch sư cô đi rồi ạ?"
"Đại sư huynh đưa muội ấy tới viện dành cho khách nghỉ ngơi rồi." Nguyệt Ca nhìn cái bàn bằng gỗ tử đàn, cười hiểu ý.
"Ừm, tỷ ấy rất đẹp." Ngải Thiển mở to mắt nói, đặt tay lên xe lăn.
"Có lẽ vậy." Đáy mắt Nguyệt Ca không chút gợn sóng.
"Có lẽ? Thật sự là rất đẹp mà." Ngải Thiển không đồng ý, nói. Sao Nguyệt Nguyệt lại coi như không thấy khuôn mặt đẹp của Bạch Tầm Yên thế chứ?
"Thì sao?" Nguyệt Ca bỗng hỏi ngược lại.
Ngải Thiển ngẩn ra, không trả lời được. Đúng rồi, thì sao? Không động tâm thì dù có đẹp hơn nữa cũng có sao? Trong mắt cũng chỉ là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, chỉ để nhìn cho đã mắt mà thôi. Mà Nguyệt Ca là người tu tiên vô dục vô cầu, lại càng không đặt sắc đẹp vào trong mắt. Đáy lòng Ngải Thiển không tự giác được mà cảm thấy hưng phấn nổi lên như bong bóng.
"Không bằng thì sao, đẹp thì thế nào, nói không chừng là mỹ nhân rắn rết đấy." Ngải Thiển cười tủm tỉm, đáp.
Nguyệt Ca cười nhẹ, chỉ dịu dàng nhìn Ngải Thiển mà không nói.
Im lặng một lát, bỗng nhãn châu của Ngải Thiển chuyển động, hưng phấn nói: "Nguyệt Nguyệt...Không, Nguyệt Nguyệt sư phụ, hôm nay hãy để đồ nhi yêu quý của người xuống bếp làm cho người một bữa tiệc tình yêu lớn được không?
Đầu Nguyệt Ca hoạt động cực nhanh vài giây mới đại khái hiểu được ý Ngải Thiển, cảm thấy trái tim đập mạnh vài cái nhưng trên mặt vẫn dịu dàng, cười nói: "Được." Nói không mong đợi là gạt người. Tuy là hắn không cần ăn hoa màu ngũ cốc nhưng nếu có thể được ăn đồ ăn do Ngải Thiển làm, hắn bỗng hiểu ra định nghĩa hạnh phúc của người phàm rồi.
"Vâng. Con đi đây." Lòng Ngải Thiển cũng tràn đầy chờ mong. Không phải trả giá cũng là một loại hạnh phúc sao? Nàng sôi nổi chạy về phía nhà bếp.
Đầu bếp trong nhà bếpd✧đ✧L✧q✧đlà một hán tử trung niên hơi mập, không có chút thiên phú tu tiên nào, đang chuẩn bị cơm nước cho các đồ đệ vừa vào Tử Nguyệt Môn. Ông thấy Ngải Thiển mặt đầy hưng phấn chạy vào, không đợi nàng mở miệng đã cướp lời: "Hôm nay không chuẩn bị đùi gà..."
Ngải Thiển sửng sốt, nụ cười cứng lại trên mặt, sau đó hơi xấu hổ, giải thích: "Con không tìm đùi gà ăn."
"Không phải? Vậy con tới đây làm gì?" Đại thúc đầu bếp liền cảm thấy kỳ lại. Ngoài đùi gà ra thì phòng bếp này còn có gì có thể hấp dẫn nha đầu này bước vào vậy?
Đương nhiên Ngải Thiển hiểu vẻ mặt của đại thúc này là có ý gì nên dù da mặt nàng có dày thế nào đi nữa cũng cảm thấy xấu hổ. Thì ra trong mắt đại thúc, nàng chính là kẻ bị đùi gà khống chế hả? Tuy đây là sự thực nhưng cũng không thể vạch trần nàng trắng ra như thế chứ? Ngải Thiển quyết định nỗ lực đấu tranh để vãn hồi hình tượng của mình, cười ngọt ngào, nghiêm mặt nói: "Đại thúc, con muốn tự mình xuống bếp nấu cho Nguyệt Nguyệt sư phụ ăn."
"Tự xuống bếp? Nấu cho môn chủ ăn?" Đại thúc đầu bếp cố gắng mở thật to đôi mắt nhỏ tí. Tuy ông không học được tiên thuật gì đó nhưng nhĩ lực vẫn không thành vấn đề. Hẳn là ông không nghe lầm nhưng như vậy lại càng khiến ông không dám tin.