Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 56: Có mục đích khác

Mắt phượng của Nguyệt Ca đảo qua, khóe môi mỉm cười: "Tiếp tục."

Hiên Viên Hoặc do dự một chút rồi lùi sang cạnh Hiên Viên Ngọc. Nghi thức được tiếp tục trong sự trầm mặc.

Đôi đồng tử đen nhánh của Ngải Thiển xoay vòng không ngừng, thầm tính toán trong lòng.

Tới lúc đại hội kết thúc, đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ nơi má Ngải Thiển lập tức mở ra.

Hai mươi đồ đệ mới nhập môn được A Thương và A Tiên dẫn theo, sắp xếp các việc sau đó.

Bỗng chốc tiền điện liền trống trải, chỉ còn lại Ngải Thiển và vài nhân vật quan trọng.

Nguyệt Ca ngước khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng về phía Ngải Thiển, đáy mắt chứa cưng chiều mờ mờ không dễ phát hiện ra.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Ngải Thiển đang có chủ ý gì.

"Bây giờ không có người ngoài, môn chủ có thể bằng lòng thu đồ đệ chưa?" Hiên Viên ngọc cười tà, đi tới phía đối diện, chu sa giữa lông mày càng đỏ tươi ướt át hơn.


Ngải Thiển không rõ vì sao nó càng ngày càng đỏ. Nàng không ngừng liếc về phía Hiên Viên Ngọc thì thấy ý lạnhd✦đ✦L✦q✦đnơi khóe môi hắn. Linh quang chợt lóe lên trong đầu, lúc này nàng mới hiểu được thì ra là nó có liên quan tới cảm xúc. Hiên Viên Ngọc càng tức giận thì chu sa hình giọt lệ càng đỏ.

"Chuyện thu đồ đệ thì có liên quan gì tới những người khác?" Vân Chiến nhướng mày, hoang mang nhìn Hiên Viên Ngọc, cũng thuận tiện biến ra một cái ghế mây, ngồi xuống.

"Tự nhiên có liên quan." Hiên Viên Ngọc nhếch môi cười, mở cây quạt ra, nói tiếp: "Có người khác thì bất tiện. Bây giờ thì tốt rồi." Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra hoàng huynh ta cũng không cố chấp với hình thức bái sư. Chỉ cần có thể tu được tiên pháp, có bái sư hay không không quan trọng."

"Huynh nghĩ rằng tiên pháp của Tử Nguyệt Môn ta dễ học vậy sao?" Vân Chiến khó chịu, cảm giác được sự cao cao tại thượng trong lời nói của Hiên Viên Ngọc.

"Vương gia cho rằng dễ dàng mà." Ngải Thiển ngọt ngào châm ngòi thổi gió.

"Hừ, cũng phải xem Tử Nguyệt Môn ta có bằng lòng hay không." Vân Chiến phẩy tay một cái thật mạnh.

Hiên Viên Ngọc cười như không cười, liếc xéo Ngải Thiển rồi mới nói với Vân Chiến: "Chính là bởi vì cảm thấy không dễ dàng nên mới đứng đây khẩn cầu các vị tiên trưởng."

"Chúng ta sẽ không thu đồ đệ cũng tuyệt không truyền tiên pháp cho người ngoài." Vân Chiến quả quyết nói. Tuy hắn yêu người tài nhưng cũng có nguyên tắc của mình, tuyệt sẽ không không quan tâm tới Tử Nguyệt Môn, cũng tuyệt không khiến tam sư đệ khó xử.


"Vì sao?" Hiên Viên Hoặc hồi hộp. Thân phận đế vương của nhân gian của hắn cũng không thể khiến bọn họ phá lệ ư?

"Tiên có tiên quy." Nguyệt Ca mở miệng, giọng điệu bình tĩnh nhưng không có đường thương lượng.

Bỗng Ngải Thiển nhảy tới trước mặt Hiên Viên Hoặc, ngẩng đầu nhìn mặt hắn, rất chăm chú hỏi: "Huynh thật là vì an bình của nhân gian hay là vì trường sinh bất lão?"

"Đương nhiên là vì ban bình của nhân gian." Hiên Viên Hoặc lớn tiếp đáp, ánh mắt hơi né tránh.

Ngải Thiển hiểu rõ, cong môi cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: "Chỉ một mình huynh có tiên phápd❋đ❋L❋q❋đthì có tác dụng gì? Không chỉ có cách là học tiên pháp này đâu. Có thể có cách tốt hơn mà. Tiên pháp cũng không thể học thành trong thời gian ngắn được."

"Ngải cô nương cho rằng còn có cách nào hay hơn?" Hiên Viên Ngọc chầm chậm phe phẩy quạt ngọc, phong lưu vô cùng.

"Việc này á hả..." Nhãn châu của Ngải Thiển chuyển động, ý cười càng rõ hơn: "Biết rõ tình hình thì mới có thể phân tích cụ thể được. Nhưng ta tin càng nhiều người thì sức càng mạnh."

"Nhiều người thì sức càng mạnh?" Hiên Viên Ngọc nhíu mày, hứng thú trong lời nói rất đậm.

"Sau khi trẫm mạnh hơn thì sẽ lãnh đạo bách tính trở nên mạnh mẽ hơn." Hiên Viên Hoặc nắm chắc thời gian, tỏ rõ thái độ.

"Chắc không?" Ngải Thiển hỏi vặn lại.

"Chắc." Hiên Viên Hoặc cắn môi dưới thật mạnh, trả lời.