Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 52: Nhân cách phân liệt

"Hiên Viên công tử tới Tử Nguyệt Môn là vì chuyện gì?" Toàn thân Nguyệt Ca thanh nhã, thản nhiên hỏi.

"Huynh ấy tới bái sư." Vân Chiến cướp lời.

Ngải Thiển nghiêng đầu nhìn Vân Chiến, liếc hắn một cái. Hai người biết nhau?

"Đúng. Ta tới để bái sư." Hiên Viên Hoặc cung kính trả lời, khép hờ mắt. Dù là ai nhìn cũng cảm thấy thái độ này thật khiêm tốn.

Nguyệt Ca không nói gì. Nam tử này thật có phúc, đời đời sinh ra trong nhà đế vương, nhưng cả đời...sẽ có biến động.

Một tay Ngải Thiển chống cằm, một mực chuyên tâm đánh giá Hiên Viên Hoặc, thế nào cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Đến đây là tốt rồi." Vân Chiến vuốt cằm, nhìn Hiên Viên Hoặc đầy hài lòng.

"Cám ơn chấp sự." Hiên Viên Hoặc chắp tay thi lễ đầy lễ phép với Vân Chiến.

"Mau lại đây." Vân Chiến vẫy tay rất nhiệt tình với Hiên Viên Hoặc, ngay cả Lưu Niên cũng thả lỏng sắc mặt một chút.


Hiên Viên Hoặc chần chừ một chút rồi đi về phía trước.

Ngải Thiển nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng, trong lòng rối rắm một lúc lâu rồi mới hỏi ra miệng: "Huynh không nhớ..."

"Nhớ gì chứ?" Mặt Hiên Viên Hoặc đầy không hiểu.

"Chẳng phải lúc trướcd❂đ❂L❂q❂đhuynh muốn giết muội sao?" Mặt Ngải Thiển cũng đầy khó hiểu. Là không nhớ rõ thật hay đang giả vờ? Chẳng lẽ bị Nguyệt Nguyệt đánh mất trí luôn rồi?

"Trước đây ta muốn giết muội?" Sắc mặt Hiên Viên Hoặc đột nhiên thay đổi, giữa màu xanh pha thêm chút tím rất khó coi.

"Huynh muốn giết muội mà còn không biết?" Ngải Thiển càng ngày càng cảm thấy không hợp lý, trong lòng nghĩ tới một khả năng.

"Ta không biết." Hiên Viên Hoặc thật vô tội nói. Nét mặt không giống như đang nói dối.

"Có phải huynh là..." Ngải Thiển chần chừ, đi về phía trước, đảo vài vòng quanh người hắn đánh giá.

"Có phải cái gì?" Hiên Viên Hoặc quay sang, rũ mắt nhìn Ngải Thiển.


Nàng ngẩng cao đầu, nói rất nghiêm túc: "Có phải nhân cách của huynh bị phân liệt không? Có phải thường làm vài chuyện rồi sau đó không nhớ gì cả không?"

Hiên Viên Hoặc nhướng mày, cố gắng nhớ lại, lập tức thong thả nói: "Ta cũng không biết." Cẩn thận nghĩ lại thì dường như đúng là có hơi khác thường. Có đôi khi hắn không biết đã xảy ra chuyện gì mà những người hầu đều nhìn hắn với vẻ mặt sợ hãi như thể hắn là yêu ma quỷ quái gì vậy. Vậy xem ra, phản ứng của những người đó và thái độ thù địch của Ngải Thiển với hắn là giống nhau. Chẳng lẽ bản thân thật sự có bệnh không tiện nói ra? Hay là bị ma quỷ ám rồi? Nghĩ như vậy, Hiên Viên Hoặc vẫn thẳng thắn nói với Ngải Thiển.

Ngải Thiển nghe Hiên Viên Hoặc kể xong, chống cằm trầm ngâm một lát rồi nói với hắn: "Muội nghĩ huynh đúng là nhân cách phân liệt. Chính là huynh có hai tính cách, không, phải nói là huynh có hai linh hồn. Nói thế thì chính xác hơn chút."

Hiên Viên Hoặc vẫn mờ mịt nhìn Ngải Thiển.

Nàng dừng một chút rồi thay đổi cách nói: "Ý là bình thường huynh có thể đều dùng bộ mặt này  với người đời, nhưngd♫đ♫L♫q♫đthỉnh thoảng linh hồn kia trong thân thể huynh sẽ xuất hiện, khống chế huynh khiến huynh làm một vài việc. Mà sau khi huynh tỉnh táo lại thì không nhớ rằng có một linh hồn khác đã làm ra những chuyện đó."

Hiên Viên Hoặc nghe mà trợn mắt há hốc miệng. Kể cả những người xung quanh cũng mặt đầy ngạc nhiên. Bị một linh hồn khác chiếm giữ thân thể?  Cảm giác này là thế nào?

Ba người Nguyệt Ca ngược lại lại không lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhìn Ngải Thiển đầy tán dương.

Hiên Viên Hoặc kinh ngạc hỏi: "Những lời muội nói đều là thật à?"

"Hẳn là không sai, nếu huynh không nói láo." Ngải Thiển gật đầu, cười ngọt ngào với Hiên Viên Hoặc.

"Vậy phải làm sao? Vừa rồi muội nói ta giết muội, chẳng lẽ cũng là do một linh hồn khác của ta đang tác quái?" Hắn nghĩ tới khả năng này, nhất thời liền bị dọa sợ.

"Đúng." Ngải Thiển cúi đầu nhớ lại.