"Tốt...Tốt." Ngải Thiển kiên trì nói.
"Tiên lực của ta còn chưa khôi phục, tạm thời không thể đi được. Chờ ở đây một lát được không?" Nguyệt Ca dịu dàng hỏi, sợ Ngải Thiển chịu tủi thân.
"Được ạ." Ngải Thiển cực kỳ thẳng thắn bằng lòng. Nàng ngẩng đầu nhìn phong cảnh phía trước, phát hiện ra thật ra cũng không tệ lắm.
"Khoảng một canh giờ nữa là tiên lực của ta có thể khôi phục." Nguyệt Ca trấn an nói, vươn tay ôm lấy Ngải Thiển.
"Ừm." Nàng khe khẽ đáp, ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt hoàn mỹ của Nguyệt Ca. Bỗng nàng nhớ tới hơnd❖đ❖L❖q❖đmười bức tranh của Nguyệt Ca bọc trong ngực mà mình định mang xuống núi bán. Sợ là không được nữa rồi. Chao ôi, đều do Hiên Viên Hoặc đáng ghét này. Nàng thề không đội trời chung với hắn. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Hiên Viên Hoặc vẫn đang mê man chưa tỉnh.
Trong giấc ngủ mê, Hiên Viên Hoặc dường như cũng rùng mình một cái. Ai mà có thù sâu oán nặng với hắn như vậy?
Một canh giờ trôi qua rất nhanh. Đầu tiên Nguyệt Ca làm phép chữa khỏi vết thương cho Ngải Thiển, sau đó ôm nàng bay lên núi. Hiên Viên Hoặc rất tự nhiên bị hai người quên đi, tiếp tục nằm trên đất hóng gió.
Điện Tử Nguyệt.
"Có chuyện gì vậy?" Vân Chiến nhìn Nguyệt Ca không nên xuất hiện lúc này trên núi Tử Nguyệt, vẻ mặt không hiểu gì cả, còn cả Ngải Thiển trong lòng hắn nữa. Sao bọn họ lại bay lên cùng nhau? Không phải một người ở chân núi, một người ở trên núi sao?
"Không sao." Nguyệt Ca hờ hững nói, lăn xe về phía phòng Ngải Thiển.
"Bất trắc nhỏ ngoài ý muốn, đoạn nhạc đệm nhỏ thôi..." Ngải Thiển cười hì hì, dùng một câu để kể lại chuyện đã xảy ra.
"Thật à?" Vân Chiến tỏ rõ không tin, liếc nhìn hai người.
"Vâng ạ." Ngải Thiển trả lời rất chắc chắn.
Vào phòng, nàng liền đứng ngay lên khỏi lòng Nguyệt Ca. Người nàng run lên, áo khoác choàng phía ngoài thuận thế chảy xuống, không nhớ rằng Nguyệt Ca chữa thương cho nàng nhưng chưa thay quần áo.
Nguyệt Ca ngoài ý muốnd۩đ۩L۩q۩đthấy được mảng lớn làn da mịn màng của nàng. Chuyện này...Thực không phải hắn cố ý ăn đậu hũ của nàng. Là do quá gấp chữa thương cho nàng mà quên mất chuyện quần áo.
Mặt Ngải Thiển tràn đầy thẹn thùng, che hai tay trước người, nói: "Quần áo của muội ở đâu?"
"A..." Nguyệt Ca cả kinh, phục hồi tinh thần lại ngay lập tức, giơ tay phủ thêm quần áo cho nàng. Lần này là váy dài màu xanh lá cây làm tôn lên làn da của nàng.
Ngải Thiển cười hài lòng: "Nguyệt Nguyệt, muội mệt rồi, đi ngủ trước nhé."
"Ừ, ngủ đi." Nguyệt Ca cười dịu dàng, lăn xe ra khỏi phòng.
Ngải Thiển vui vẻ khoát tay rồi bò lên giường, trong lòng thoải mái tìm Chu Công chơi cờ.
Mà Nguyệt Ca thì vừa ra khỏi phòng đã bị Vân Chiến hỏi liên tục.
"Đệ mệt, cần khôi phục tiên khí." Chờ Vân Chiến bùm bùm quăng hết vấn đề ra, Nguyệt Ca chỉ nói một câu, phối hợp bằng sắc mặt tái nhợt.
Vân Chiến liền im lặng, lẩm bẩm: "Đệ đi nghỉ ngơi đi."
"Ừm." Nguyệt Ca khẽ gật đầu, đi ra đại điện.
Tìm một chỗ hẻo lánh không bị ai quấy rầy, Nguyệt Ca ngồi trên xe lăn lẳng lặng suy nghĩ. Hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trước đây, đáy lòng bỗng thấy hoang mang, dường như mơ hồ có dự cảm chẳng lành. Hắn là tiên, không thể có thất tình lục dục. Nhưng sao hắn -- sao hắn có thể có ý nghĩ xấu xa như vậy với nha đầu chứ?
Không, hắn chỉ coi nha đầu như đồ đệ, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Hắn cũng không phạm sai lầm. Không hề! Chỉ là vì Ngải Thiển là đồ đệ mà hắn toàn tâm toàn ý muốn nhận nên mới để ý nhiều thêm một chút mà thôi. Hắn chỉ cảm thấy chơi với nàng rất vui mà thôi. Hắn không động động dục vọng của người phàm.
Nguyệt Ca dốc sức ám thị tâm lý của mình. Đợi đến sau đại hội, nha đầu sẽ chính thức là đồ đệ của hắn rồi. Hắn muốn dạy nàng tiên pháp thật tốt, cưng chiều nàng thật tốt. Chỉ nhận một đồ đệ mà thôi!