"Nàng sợ ta?" Tàn Diên lùi lại một chút, buồn cười hỏi, dường như Ngải Thiển trong mắt hắn là món ăn ngon có thể hưởng dụng bất cứ lúc nào.
"Ừ, rất sợ." Vai Ngải Thiển run run, cố ý để lộ ra bộ dáng sợ hãi, nói. Thật ra chính nàng cũng không rõ cảm giác của mình với Tàn Diên là gì. Sợ? Lại dường như không phải. Nàng vẫn dám đối chọi với Tàn Diên; không sợ? Nhưng nàng cảm thấy khí tức của Tàn Diên khiến mình mơ hồ cảm thấy lo lắng, như là bị bóng tối cắn nuốt vậy.
"Sợ ở đâu? Cho bổn quân nhìn xem." Dứt lời, Tàn Diên sáp lại, dán đôi môi mỏng lên mái tóc của nàng. Mùi hoa nhàn nhạt truyền tới từ đầu mũi khiến hắn nhịn không được mà vươn lưỡi liếm liếm.
Lần này Ngải Thiển run rẩy thật. Tế bào toàn thân nàng kêu gào nguy hiểm. Né ra, nhanh né ra!
Ý nghĩ này mạnh mẽ thúc giục nàng không ngừng. Một giây sau, một luồng ánh sáng cực mạnh nổ ra. Ngải Thiển chỉ cảm thấy người mình nhẹ bẫng, dường như đã phá tan được cái gì đó.
Đợi đến lúc ổn định lại nàngd☆đ☆L☆q☆đmới phát hiện mình đã không còn đứng ở chỗ cũ mà là trên một tảng đá tròn hơi lồi ra. Nàng đánh giá xung quanh một chút. Hình như là sau núi Tử Nguyệt. Phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Nhưng yêu nghiệt Tàn Diên đó đâu rồi? Đôi mắt sáng ngời đảo qua đảo lại mấy vòng, chần chừ vài lần cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Chẳng lẽ người này chạy mất rồi? Hình như ánh sáng màu trắng vừa nãy là phát ra từ trên người mình. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngải Thiển nghĩ không ra. Nhưng đáy lòng nàng vẫn còn cảnh giác, chỉ lo Tàn Diên đột nhiên xông ra từ nơi nào đó.
Mà Ngải Thiển không biết rằng lúc này Tàn Diên đang đứng ngoài núi Tử Nguyệt nhìn chằm chằm vào núi mà suy nghĩ. Nguyệt Ca, được lắm, vậy mà ngoài cho Ngải Thiển tiên cốt còn cho một phần tiên lực của mình nữa. Vừa rồi thứ mà Ngải Thiển phát ra chính là tiên lực của Nguyệt Ca khiến hắn bị chắn lui lại, cũng bởi vậy mà để Ngải Thiển né ra thuận lợi. Nhưng chỉ có thể ép tiên khí được ba lần, sau này sẽ không khai triển được nữa.
Còn hai lần...
Ngải Thiển quan sát một lúc lâu cũng không thấy Tàn Diên có động tĩnh gì, cũng không cảm giác được khí tức bóng tối chỉ có ở trên người hắn nữa. Nàng thầm nghĩ có thể hắn rời đi thật rồi nên liền yên tâm nhảy xuống khỏi tảng đá, nhẹ bước xuống núi.
Nàng hát một điệu dân ca, đi thẳng về phía trước, phong cảnh tú lệ từ từ lùi lại sau.
Bỗng ---
"Ngươi là ai?" Một giọng nói đầy quỷ mị vẳng lại.
Ai? Ngải Thiển hoảng sợ, thân mình nhỏ xinh chấn động mạnh, người cũng suýt chút nữa thì nhảy dựng lên từ trên đất. Nàng liếc nhìn xung quanh. Người mở miệng là một đại suất ca. Mày kiếm đen nhánh, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn mỹ mà không mất dương cương. Hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh nước biển thượng đẳng, đeo một miếng ngọc bội thượng hạng bên hông; trong tay cầm một thanh trường kiếm. Nhìn viên hồng ngọc khảm trên chuôi kiếm và tua rua màu vàng liền có thể biết đây là một thanh bảo kiếm.
Lúc này đôi mắt nam tử lộ ra quang mang, nhìn Ngải Thiển đầy cảnh giác.
Ngải Thiển nhìn nam tửd∞đ∞L∞q∞đchằm chằm, cảm thán: Đẹp trai thì đẹp trai nhưng đáng tiếc là vẫn còn kém xa Nguyệt Nguyệt. Giá trị bộ trang phục của người này không thấp. Ừm, sao nàng gặp nam nhân nào cũng so với Nguyệt Nguyệt thế nhỉ?
"Rốt cuộc ngươi là ai? Sao có thể ở trên núi Tử Nguyệt?" Nam tử chất vấn Ngải Thiển. Nàng không mặc trang phục của Tử Nguyệt Môn, rất không có khả năng là người trong môn. Có phải là yêu quái trà trộn không?
"Huynh từ đâu tới đây? Huynh là ai? Sao có thể ở trên núi Tử Nguyệt?" Ngải Thiển hỏi vặn lại nam tử. Người này lại chất vấn nàng? Chẳng lẽ là người trong Tử Nguyệt Môn?
"Đúng. Bản...Là ta hỏi ngươi trước mà? Cô nương có phải là nên trả lời trước không?" Nam tử cười lạnh lùng, dừng lời lại một chút, suýt chút nữa thì đã tự nói ra thân phận rồi.