Nguyệt Ca lại đột nhiên cười dịu dàng: "Cô nương, ta thấy nàng có bệnh không tiện nói ra, chi bằng để tại hạ thi pháp chữa cho?"
"Bệnh không tiện nói ra gì?" Tô Lạc vừa nghe những lời dịu dàng này thì sóng lòng lại dâng lên cuồn cuộn nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ. Mình có bệnh không tiện nói ra lúc nào? Sao mình không biết nhỉ?
Ngải Thiển đứng cạnh cười trộm. Phải nín cười thật là đau khổ.
Nguyệt Ca bỗng giơ tay áo lên, tiếp tục ôn hòa nói: "Cô nương nói mê, thực tế đã hoàn toàn không phân rõ đâu là thực đâu là mộng. Đây không phải là bệnh không tiện nói ra thì là gì?"
Khóe môi xìu xuống, sắc mặt Tô Lạc khó coi đến mức khó có thể miêu tả được. Thì ra là đang chế giễu nàng ta. Người nàng tin tưởng và ngưỡng mộ trong lòng, vị thần trong lòng nàng lại nói như thế. Không, không đâu. Nguyệt Ca trong lòng nàng sẽ không đối xử với nàng như thế đâu, không đâu. Tô Lạc điên cuồng lắc đầu, bỗng trở nên như bị tâm thần: "Ngươi không phải Nguyệt Ca, ngươi không phải." Nàng ta chỉ tay về phía Nguyệt Ca, chất vấn: "Nói, ngươi là ai? Dám mạo danh môn chủ Tử Nguyệt môn?"
Vốn Ngải Thiển đang cười, nghe thấy lời Tô Lạc thì nhất thời liền nghẹn họng nhìn trân trối, nữ nhân này -- đúng là điên rồi. Nàng ta không đủ khả năng tiếp nhận hiện thực như vậy sao?
Khóe môi Nguyệt Ca vẫn ôn hòa, lạnh nhạt nhìn Tô Lạc trở nên điên cuồng.
"Ngươi không phải là Nguyệt Ca. Nguyệt Ca sẽ không như vậy. Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại giả danh chàng để lừa gạt ta?" Tô Lạc tiếp tục điên cuồng chất vấn. Mái tóc vốn gọn gàng trở nên lộn xộn. Ở nhân gian, nàng ta là nữ nhi của Thừa tướng quyền cao chức trọng, cho tới bây giờ luôn muốn gì được nấy. Nàng ta không tin mình không thể chiếm được một nam nhân. Người tới cửa cầu hôn sắp đạp nát bậc cửa nhà nàng, không có nam nhân nào không thích nàng, nàng cũng không ngoảnh lại nhìn một cái, chỉ chờ đợi được lên núi Tử Nguyệt. Nàng không tin Nguyệt Ca sẽ đối xử với mình như thế. Không phải lúc trước chàng rất dịu dàng, nôn nóng cứu mình từ tay yêu ma sao? Sao lại thay đổi nhanh như vậy? Chỉ có thể nói người trước mặt không phải là Nguyệt Ca thật.
"Nếu không đúng vậy ngươi cho rằng là ai? Huynh ấy là ai?" Ngải Thiển buồn cười nhìn Tô Lạc đang lừa mình dối người, nhịn không được muốn hắt cho nàng ta một chậu nước lạnh.
"Ta không biết hắn là ai, nhưng chắc chắn không phải là Nguyệt Ca của ta." Tô Lạc lắc lắc đầu, nhìn Nguyệt Ca bằng ánh mắt tuyệt vọng.
"Nhưng nếu huynh ấy đúng là của ngươi -- không, nếu thế thì Nguyệt Ca ở đâu?" Ngải Thiển suýt chút nữa thì cắn đứt đầu lưỡi mình. Thế mà nàng lại suýt nói theo lời Tô Lạc là Nguyệt Nguyệt của nàng ta.
"Không, Nguyệt Ca không phải như thế. Hắn chỉ lớn lên giống chàng mà thôi, không hề có chỗ nào giống nữa. Hắn là đồ giả mạo." Tô Lạc lại kiên quyết, ánh mắt điên khùng mà mê ly.
Các thiếu nữ đứng sau nghe thấy thế thì sợ ngây người. Khẩu khí Tô Lạc chắc chắn như thế, không biết rốt cuộc là thật hay giả. Nhất thời bọn họ mất đi khả năng phán đoán, chỉ có thể yên lặng theo dõi biến hóa.
"Ngươi đang lừa mình dối người đấy. Sao không chịu tiếp nhận sự thật? Còn ai có thể đến đây mà giả làm môn chủ Tử Nguyệt? Hả? Ngươi nói đi?" Ngải Thiển nói thẳng không chút uyển chuyển, muốn cho nữ tử này thấy rõ ràng.
"Này..." Tô Lạc bỗng có hành động điên khùng, cúi người xuống, dại ra nhìn Ngải Thiển.
"Aiz, được rồi. Ngươi nên xuốngđ✤L✤q✤đnúi nhanh đi. Nguyệt Ca đã không còn là người trong lòng ngươi luôn tâm niệm. Ngươi nên tỉnh khỏi giấc mộng hơn mười năm này đi. Trở về tìm người gả đi thôi." Ngải Thiển nói lời thấm thía. Nói những lời như thế thì sao chứ? Nữ nhân này sợ là không tỉnh ngộ được. Nàng cần gì phải tốn nhiều miệng lưỡi với nàng ta?
"Không!" Giọng Tô Lạc cao vút sắc bén, "Ta sẽ không về. Ta chỉ gả cho Nguyệt Ca, chỉ gả cho mình chàng."
Nàng ta nhìn Nguyệt Ca đang ngồi trên xe lăn, đột nhiên nhào tới: "Chàng thay đổi cũng không sao. Dù chàng có ra sao thì ta đều chấp nhận. Chàng là của ta."
Ặc, tròng mắt Ngải Thiển sắp rớt ra ngoài rồi. Rốt cuộc nữ nhân này làm sao vậy? Một hồi thì nói là giả mạo, một hồi thì nói không phải hàng giả. Xem ra đúng là đầu óc có vấn đề rồi!
Nguyệt Ca nâng tay, làm một phép thuật nho nhỏ. Thân thể đang nghiêng tới trước của Tô Lạc liền đứng im. Hai tay vươn ra, thân mình hơi nghiêng nét mặt hơi vặn vẹo, chưa hoàn thành động tác đã bị đứng im, nhìn qua có vẻ thật buồn cười.
"Cô nương, xin tự trọng. Chẳng lẽ nữ tử nhân gian nào cũng như nàng sao?" Nguyệt Ca hơi nghi ngờ, hỏi. Có phải lâu quá không tới nhân gian nên nữ tử ở đó trở nên lớn mật phóng khoáng như thế mà hắn không biết không?
Tô Lạc bị định trụ, không thể thốt ra lời, chỉ đành dùng ánh mắt biểu đạt ý của mình.
Ngải Thiển không thèm liếc nàng ta lấy một cái, ngồi xổm xuống cạnh Nguyệt Ca, hai tay chống lên chân hắn, khẽ nghiêng đầu, nói rất ngây thơ: "Nguyệt Nguyệt, muội thấy bệnh của cô nương này không nhẹ. Huynh có thể chữa cho nàng ta không?"
"Ừ." Nguyệt Ca cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngải Thiển, khẽ nói.
"Vậy huynh mau chữaddღđ❋L❋q❋đcho nàng ta đi." Ngải Thiển nói cực kỳ hiền lành nhưng đáy mắt có tia sáng lạnh như băng lóe lên. Thấy nữ tử này một lòng mơ tưởng Nguyệt Nguyệt, chẳng hiểu sao đáy lòng nàng cảm thấy rất không thoải mái, tựa như ngực bị người ta đâm một đao thật mạnh khiến máu tuôn xối xả, đau đớn.
"Được." Nguyệt Ca như không biết ý nghĩ thực của Ngải Thiển, nhận lời không chút do dự. Trên thực tế, Tô Lạc này chẳng có bệnh gì cả, chỉ là bọn họ loanh quanh kiếm cớ thôi.
Chỉ thấy Nguyệt Ca giơ ống tay áo trắng như tuyết lên, một luồng ánh sáng màu trắng bắn vào mi tâm Tô Lạc rồi biến mất.
Tô Lạc ngẩn người ra, chợt hoạt động. Nàng ta rụt tay lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngải Thiển và Nguyệt Ca như vừa tỉnh mộng.
Ngải Thiển ngạc nhiên, vẻ mặt của Tô Lạc quá sức bất thường. Nguyệt Nguyệt đã làm gì với nàng ta vậy?
"Ta chỉ loại bỏ một phần ký ức, loại bỏ chấp niệm của nàng ta." Nguyệt Ca nói nhỏ với Ngải Thiển, giải thích nghi ngờ của nàng.
Thì ra là thế. Ngải Thiển gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Không thể không bội phục Nguyệt Ca được. Như thế vừa không làm người ta tổn thương, vừa tiêu diệt được rắc rối. Tiên thuật còn dễ sử dụng hơn cả đồ công nghệ cao của xã hội chủ nghĩa hiện đại nữa. Là ai nói khoa học công nghệ là lực lượng sản xuất bậc nhất vậy? Ở chỗ này, những lời này không thể dùng được.
"Các ngươi là ai?" Vẻ mặt Tô Lạc mờ mịt, hỏi.
"Ta là Ngải Thiển, huynh ấy là Nguyệt Ca." Ngải Thiển vừa trả lời vừa quan sát phản ứng của Tô Lạc cẩn thận.
Nhưng Tô Lạc chỉ bừng tỉnh "A..." một tiếng: "Môn chủ Tử Nguyệt môn. Ta đang ở đâu vậy?"
"Tỷ tới Tử Nguyệt môn bái sư, quên rồi à?" Ngải Thiển không biết nói gì. Không biết rốt cuộc Nguyệt Nguyệt đã loại bỏ phần ký ức nào của nàng ta.
"Ta tới bái sư?" Tô Lạc tỏ vẻ kỳ lạ. Nàng là nữ nhi của Thừa tướng có địa vị cao quý, sao lại tới chỗ này chịu khổ?
"Ừ." Ngải Thiển thật cảm thấy hơi mệt.
"Mọi người nhầm rồi. Ta muốn trở về." Dứt lời, Tô Lạc liền bày ra vẻ mặt lạnh như băng, định xoay người rời đi.
"A Thương, tiễn vị cô nương này xuống núi." Giọng nói trong veo của Nguyệt Ca vang lên với A Thương ở phía sau.
Ngải Thiển nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người, không khỏi cảm thán. Vậy cũng tốt, không có chấp niệm với Nguyệt Nguyệt, sau này nàng ta có thể sống tốt hơn.