Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 37: Tình thế bắt buộc

Ai vậy? Đôi mắt của Tô Lạc thẫm lại, bất động thanh sắc đánh giá Ngải Thiển. Bộ quần áo màu xanh làm nổi bật lên sự đáng yêu động lòng người của nàng. Đôi mắt đen bóng như nhìn thấu tất cả, lúm đồng tiền say lòng người, có thể ủ ra mật ngọt. Núi Tử Nguyệt có nữ tử xinh đẹp như thế này đến đây bái sư từ bao giờ? Tô Lạc khẽ mở đôi môi, giọng nói như tiếng chim vàng anh trong rừng: "Cô nương là?"

"Tên ta là Ngải Thiển." Ngải Thiển cười ngọt ngào khoe hàm răng trắng, vẻ mặt đơn thuần vô hại như thể nói rằng: ta vừa tới, không biết gì cả.

Chỉ bốn chữ đơn giản đã khiến các thiếu nữ sôi trào. Sắc mặt Tô Lạc thay đổi, giữ bình tĩnh một cách khó khăn, đôi mắt trở nên thâm trầm. Các thiếu nữ trong viện vừa nghe tiếng Ngải Thiển thì liền bùng nổ. Ngải Thiển? Đây chính là Ngải Thiển - đồ đệ trong lời đồn của Nguyệt thượng tiên? 

Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển chứa đầy ý cười, nhìn phản ứng của mọi người.

"Thì ra là Ngải cô nương,d๖ۣۜZđ☆L☆q๖ۣۜZđngưỡng mộ đã lâu." Sắc mặt Tô Lạc lại thay đổi, cuối cùng cũng coi như duy trì được bình tĩnh. Đôi tay nhỏ nhắn giấu dưới ống tay áo nắm lại thật chặt, móng tay đâm sâu vào trong thịt nhưng nàng không cảm thấy đau.

"Thật sự là ngưỡng mộ đã lâu?" Ngải Thiển hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong veo đảo qua mặt Tô Lạc, sau đó nhìn về phía mười mấy nữ tử trang điểm lộng lẫy. Rất náo nhiệt! Nhưng bây giờ vẻ mặt tất cả đều trở nên vô cùng kỳ lạ.

"Đó là đương nhiên." Vẻ mặt Tô Lạc thả lỏng một chút: "Là kẻ đáng thương được Nguyệt thượng tiên có lòng tốt thu lưu."


"Ừ." Ngải Thiển gật đầu, nụ cười càng sáng lạn như hoa, bóng dáng trở nên mờ ảo.

Những người khác thấy thế thì sửng sốt. Sao lại cảm thấy quanh Ngải Thiển có tiên khí lượn lờ, kinh khí bức người nhỉ? Không phải nàng chỉ là người phàm sao? Nghe nói vốn là tên ăn mày đáng thương dưới nhân gian, được Nguyệt thượng tiên từ bi ra tay cứu giúp.

"Thật không ngờ chỉ là tên ăn xin mà lại xinh đẹp như thế." Ánh mắt lạnh như băng của Tô Lạc dừng trên người Ngải Thiển, quan sát qua lại, lời châm biếm ra khỏi miệng rất tự nhiên.

"Có ai quy định ăn xin thì không được đẹp à?" Ngải Thiển hỏi vặn lại rất nghiêm túc. Nàng lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Lạc. Nàng ta mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng màu trắng nhưng sao vẫn không che đậy được nội tâm đầy tạp chất nhỉ? Chỉ vì thứ mang tên tình yêu sao?

"Chẳng ai quy định cả." Tô Lạc ngẩn người. Nàng ta châm biếm như thế mà Ngải Thiển vẫn có thể hỏi vặn lại một cách nghiêm túc, nhất thời khiến nàng ta không biết trả lời thế nào. Nhưng nàng ta sẽ không bỏ qua cho Ngải Thiển. Không ai có thể tranh Nguyệt Ca với nàng ta!

"Vậy thì được rồi." Ngải Thiển gật đầu, cười cười đi về phía trước, cách Tô Lạc không đầy một thước thì dừng lại.


Dáng người Tô Lạc cao gầy, khung xương rất tốt. Ngải Thiển nhìn đồi núi cao vút trước ngực nàng ta, rồi cúi đầu nhìn mình thì liền cảm thấy hơi buồn bực. Nghĩ tới chuyện mình sẽ đứng im ở mốc mười sáu tuổi với dáng người gầy đét này thật lâu, so sánh một chút thì liền rõ.

"Nguyệt Ca là của ta."

Tô Lạc chợt nói một câu đầy lạnh lẽo khiến Ngải Thiển cả kinh mà ngẩng đầu lên, quên mất buồn rầu. Sao nữ tử này lại dũng cảm thế? Hay là người hiện đại như mình bị lạc hậu rồi?

"Xin chỉ giáo?" Ngải Thiển định thần, mỉm cười nhìn Tô Lạc.

Ánh mắt Tô Lạc bỗng trở nên mông lung, không nhìn chằm chằm vào Ngải Thiển nữa mà quay ra nhìn về nơi nào đó ở phương xa, dường như đã lạc vào thời điểm thật lâu thật lâu trước kia. Giọng nói sâu kín đầy cố chấp của nàng ta vang lên: "Nguyệt Ca là của ta. Vào lúc năm tuổi ta đã nhận định chàng."

Ngải Thiển nín thở lắng nghe. Đám thiếu nữ cũng giữ dáng vẻ cứng đờ mà nghe.

"Vào năm ta năm tuổi, cả nhà bị yêu ma quấy nhiễu, vừa đúng lúc Nguyệt Ca đi qua nên đến nhà ta giúp đuổi yêu ma. Ta bị yêu ma kèm chặt hai bên, sắp bị chúng hút hết tinh lực. Nguyệt Cad☆đ☆L☆q☆đxuất hiện, áo trắng bồng bềnh tạo thành cảnh xuân tươi đẹp giữa luồng ánh sáng không nhiễm chút bụi trần nào. Chàng ngồi trên xe lăn nhưng lại cao lớn tới mức không ai dời mắt nổi. Chàng giơ tay lên, cứu ta khỏi tay yêu ma. Chàng mỉm cười dịu dàng với ta khiến ta chìm đắm ngay lúc đó. Từ đó về sau ta luôn cố gắng hoàn thiện bản thân. Mười hai năm, ta cố gắng trưởng thành, chờ tới đại hội thu đồ đệ này. Ta, nhất định phải có được chàng." Mấy từ cuối cùng được nhấn mạnh như chém đinh chặt sát, biểu lộ sự quyết tâm của nàng ta.

Nói một hơi xong, Tô Lạc mới thu hồi lại tầm mắt mông lung, nhìn về phía Ngải Thiển đầy âm trầm và bình tĩnh.

_________________