Hiếm thấy khi Nguyệt Ca nhíu mày. Hắn bỗng cảm thấy yêu quái trước mặt thật khiến người ta chán ghét. Cảm giác chán ghét nồng đậm lan ra trong lòng.
Ngải Thiển nhìn chằm chằm vào nữ nhân yêu mỵ này, bỗng nghĩ tới một vấn đề, rốt cuộc nó là yêu quái gì?
"Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc thì ả biến ra từ cái gì vậy?" Ngải Thiển cúi đầu nhìn về phía Nguyệt Ca, hỏi ra lời.
"Là mùi hôi trong núi tích thành." Nguyệt Ca kiên nhẫn, không nhắc lại những gì đã từng nói.
Edit bởi nhok tinh nghich - chỉ có tại di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
"A...Mùi hôi gì?" Ngải Thiển giật mình. Nữ tử nhìn yêu mị này lại là do mùi hôi tu luyện mà thành.
"Trái với tự nhiên thì đều là mùi hôi." Nguyệt Ca nhếch môi, kiên nhẫn giải thích lý do.
Lục Y bên kia dường như hoàn toàn không nghe họ nói chuyện, vẫn tới gần, nhìn hắn bằng đôi mắt say đắm. Ả càng tới gần thì mùi kỳ lạ trên người càng đậm, bay vào mũi Ngải Thiển.
"Đây là mùi gì vậy? Trời ơi, sao lại thúi thế?" Ngải Thiển không chịu được, bịt mũi nhảy ra xa Lục Y,d✳đ✳L✳q✳đđôi mày thanh tú nhíu chặt. Mùi này thật khó ngửi, còn thúi hơn cả đống phân nữa. Chẳng trách Nguyệt Nguyệt nói ả là do mùi hôi tu luyện thành. Nhưng mà -- nam nhân trước kia ở bên ả như thế nào vậy?
Lục Y vẫn đi về phía trước như cũ.
Nguyệt Ca cười nhạt nhìn phản ứng khoa trương của Ngải Thiển, phất tay một cái, một luồng ánh sáng trắng đánh về phía Lục Y, đẹp như cực quang (hiện tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao).
Lúc này Lục Y mới như tỉnh mộng, ánh mắt lóe lên, phất tay áo ngăn luồng ánh sáng trắng lại. Nó biến ra thành vô số ảo ảnh bồng bềnh xung quanh họ.
Ngải Thiển thấy thì vô cùng ngạc nhiên. Có cả thuật phân thân, được, nếu nàng cũng có thuật phân thân thì có thể vơ vét của cải nhiều nơi một lúc rồi.
"Sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn như thế?" Vô số ảo ảnh của Lục Y giữa không trung cùng nói, vô số đôi môi khi khép khi mở, nhìn thật là quỷ dị.
Nguyệt Ca không nói gì, chỉ nhìn bằng ánh mắt hờ hững.
Ngải Thiển không nhịn được, nói: "Sao lại nói là nhẫn tâm? Ngươi thúi như thế, giữ ngươi lại để gây họa cho người khác à?d♧đ♧L♧q♧đThật thúi quá đi. Dạ dày của Nguyệt Nguyệt của ta khó chịu rồi đấy." Ngửi thấy mùi này, dạ dày cũng xoắn lại, cuộn lên rồi, thật buồn nôn. Tuy sau khi ngửi thấy mùi thì nàng liền bịt mũi nhưng nó đã khắc sâu trong não, không thể xua tan đi được.
"Sao vậy?" Nguyệt Ca lo lắng nhìn Ngải Thiển.
"Mùi trên người ả hun muội khó chịu quá." Ngải Thiển dứt khoát dùng một tay bịt mũi, một tay ôm bụng, ngồi xổm xuống.
"A..." Lúc này, Nguyệt Ca mới tỉnh ngộ, nhưng ánh mắt nhìn Ngải Thiển lại càng lo lắng hơn: "Mùi trên người ả là phát ra từ bản thể, trong đó có độc. Xem ra muội trúng độc rồi."
"Cái gì? Muội trúng độc á?" Ngải Thiển vô cùng ngạc nhiên, nâng đôi mắt đen lên nhìn về phía Nguyệt Ca. Sao lại trúng độc chứ? Nhưng nghĩ một chút liền biết, mùi này không phải là độc thì cái gì mới là độc? Mùi này còn đáng sợ hơn độc nữa.
"Ha ha ha...Ngươi trúng uế độc của ta rồi." Vô số Lục Y cười mỉm, nói, vẻ mặt vẫn yêu mị như thế. Mùi hôi không có thực thể, mùi của bản thân chính là vũ khí của ả.
Ngải Thiển khá buồn bực, trúng độc quái nào không trúng, lại trúng độc này khiến mũi mình chịu đủ hành hạ. Xưa nay cái mũi này chỉ thích ngửi mùi tiền, giờ đây lại phải ngửi cái mùi khiến người ta buồn nôn này. Không biết nó có chịu tổn hại mà mất khả năng ngửi mùi tiền bạc các loại không nữa?
"Đừng lo lắng, không sao đâu." Nguyệt Ca nhẹ giọng an ủi Ngải Thiển.
"Muội biết sẽ không sao mà." Ngải Thiển hơi uất ức mà nhìn Nguyệt Ca. Nhưng cái bóng ma tâm lý này không dễ chữa lành như thế. Hu hu, xem ra phải chữa để ngửi thấy mùi bảo vật nhiều hơn thôi.
Lục Y chẳng những không cảm thấy lúng túng khi người ta ghét mùi trên người mình, mà còn có phần đắc ý, nở nụ cười: "Công tử, nếu chàng đi theo thiếp thì thiếp sẽ cứu nàng ta."
"Khỏi." Ngải Thiển vươn tay ra, quát lớn, nhất thời quên luôn chuyện bịt mũi lại.
"Tại sao?" Lục Y nhìn Ngải Thiển một cách khó hiểu.
Bị nhiều ánh mắt nhìn vào như thế, Ngải Thiển thật cảm thấy hơi mất tự nhiên, thanh thanh giọng, nói: "Ta thà rằng bị trúng độc cũng sẽ không để Nguyệt Nguyệt đi theo ngươi. Ngươi thật biến thái." Sở thích biến thái, mùi biến thái, cái gì cũng biến thái cả. Nàng đã nghe kể về đủ loại yêu quái nhưng chưa từng nghe kể về yêu quái ô uế.
"Ha ha..." Lục Y nở nụ cười kiều mị.
Ngải Thiển liên hệ dáng vẻ kiều mị với mùi hương khiến người ta buồn nôn vô cùng kia, nhất thời cảm thấy dạ dày cuộn lên.
Thấy dáng vẻ khó chịu của Ngải Thiển,d✤đ✤L✤q✤đNguyệt Ca chắp hai tay trước ngực, luồng ánh sáng trắng bao phủ lấy hắn. Ánh sáng nhìn như nhu hòa tỏa ra bốn phía, bắn về phía Lục Y, bao lấy ả ta.
Ngay lập tức, vô số Lục Y tan đi, sương mù lượn lờ. Giữa không trung chỉ còn bản thể của Lục Y đang bồng bềnh một cách vững vàng.
"Thật tàn nhẫn!" Ánh mắt Lục Y có phần ai oán nhưng sau đó một luồng ánh sáng xanh chói mắt liền bay tới.
Nguyệt Ca nhẹ nhàng nâng tay áo hóa giải, Lục Y nhanh chóng đổi mục tiêu, luồng ánh sáng xanh bắn thẳng tới phía Ngải Thiển.
Ra tay với nha đầu! Đôi mắt bình tĩnh của Nguyệt Ca trầm xuống, luồng ánh sáng trắng càng nhanh hơn. Lúc này không thể giữ lại được, phải sử dụng tiên pháp hàng yêu thượng thừa nhất. Lục Y liền biến mất như một làn khói, không để lại chút dấu vết nào. Cuối cùng, không kịp nói tiếng nào đã bị biến mất. Xung quanh yên lặng lại, lá rơi xào xạc.
Nguyệt Ca nhìn kông khí phía trước, ánh mắt rất lạnh nhạt, khôi phục lại trạng thái không một gợn sóng. Vốn định độ hóa (siêu độ) cho ả, để ả có cơ hội luân hồi nhưng ả lại trực tiếp ra tay với nha đầu, vậy cũng đừng trách hắn khiến ả tan thành mây khói, vĩnh viễn không thể luân hồi.
Ngải Thiển ngồi xổm ở đó, hoàn toàn không biết ý nghĩa sâu xa trong một kích vừa rồi. Nàng chỉ thấy Lục Y thoáng cái liền biến mất thì không khỏi tò mò, hỏi: "Nguyệt Nguyệt, yêu quái chết rồi à?"
"Ừm." Nguyệt Ca khẽ gật đầu, lập tức vẫy tay với Ngải Thiển: "Lại đây."
Ngải Thiển chạy ngay về phía Nguyệt Ca, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, hơi ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Yêu quái này thật đáng ghét. Sao lại thúi thế chứ? Hu hu, muội thà chịu vài đao cũng không muốn ngửi thấy mùi này."
"Nói gì vậy?" Nguyệt Ca vươn tay phủ lên đầu Ngải Thiển, một luồng khói màu bạc bay lên trên đỉnh đầu nàng.
Chỉ chốc lát sau, Ngải Thiển liền cảm thấy dạ dày thoải mái hơn nhiều, cái mùi khiến người ta buồn nôn dường như cũng phai đi, không còn quẩn quanh nơi chóp mũi nữa.
Chờ Nguyệt Ca thu tay về, Ngải Thiển mới hỏi: "Vừa nãy huynh làm gì với muội vậy? Sao muội lại thấy thoải mái hơn rất nhiều nhỉ? Không ngửi thấy cái mùi ghê tớm kia cũng không cảm thấy khó chịu nữa."
"Ta chỉ trừ bỏ uế độc thay muội thôi." Nguyệt Ca cười khẽ, vươn tay xoa xoa tóc Ngải Thiển.
Động tác yêu chiều nàyd✿đ☆L☆q✿đkhiến người Ngải Thiển cứng đờ, mất đi sự tự nhiên ngày thường ngay lập tức, hơi bối rối mà nhìn Nguyệt Ca.
"Được rồi. Chúng ta về đi." Nguyệt Ca chuyển xe lăn, nhẹ giọng nói.
"Trở về?" Ngải Thiển ngẩn người. "Đây là đâu? Có xa núi Tử Nguyệt lắm không?"