Tàn Diên tức giận, chỉ hơi phân thần đã để Nguyệt Ca lợi dụng sơ hở. Lần này, không có ai sao hắn có thể uy hiếp được tên kia? Nhưng ngoài mặt hắn vẫn nở nụ cười tà mị như cũ: “Thật đúng là thầy trò tình thâm. Cảnh này vô cùng cảm động.”
Ngải Thiển nghe vậy liền đứng lên khỏi lòng Nguyệt Ca, đối mặt với Tàn Diên, nở nụ cười đắc ý: “Ma Quân đại nhân của chúng ta hâm mộ ghen ghét à?”
“Sao bản quân phải hâm mộ ghen ghét chứ? Chỉ thấy vui mừng thôi.” Tàn Diên tà tà nói.
“Mừng cái gì?” diⓔn✣đànⓛê✣quý✣đⓞnNgải Thiển nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn Tàn Diên.
“Tình cảm giữa Ma Hậu tương lai của bản quân và sư phụ rất tốt, bản quân có thể không vui được sao?”
Được lắm! Lại chiếm tiện nghi của nàng. Bỗng, Ngải Thiển nở nụ cười rạng rỡ. Đã vậy, nếu nàng không vớt lấy chút lợi mang về thì chẳng phải rất xin lỗi biệt hiệu tham tiền của mình sao?
Tàn Diên thấy tia sáng rực rỡ nơi đáy mắt Ngải Thiển thì cảm thấy một luồng tê dại chạy dọc sống lưng rồi lan khắp toàn thân. Hắn có cảm giác mình bị theo dõi, tựa như con chuột đang bị mèo rình vậy.
Nguyệt Ca ngồi trên xe lăn nhếch nhẹ khóe môi, lẳng lặng nhìn Ngải Thiển.
“Huynh đã nói bản tiểu thư là Ma Hậu tương lai của mình, vậy có phải nên lấy chút thành ý ra không?diễn♥đàn♥lê♥quý♥đôn Có thứ gì đại diện cho thân phận của Ma Hậu không?” Ngải Thiển chớp chớp mắt, mặt tràn đầy khát khao.
Khóe mắt Tàn Diên run lên. Hắn nhếch môi cười tà: “Chỉ cần nàng làm Ma Hậu, tất cả Ma Cung này đều là của nàng… Kể cả bản quân cũng không phải là của nàng sao?”
“Tốt vậy sao?” Bỗng chốc ánh mắt Ngải Thiển cực kỳ sáng như sao trên trời.
“Nha đầu.” Nguyệt Ca đột nhiên nói, giọng nói trong veo, không chứa chút uy hiếp nào.
Một tiếng gọi này khiến Ngải Thiển thu hồi tham lam nơi đáy mắt, không, phải nói là khao khát, trở nên nghiêm túc nhìn Tàn Diên: “Lỡ ta làm thì huynh không cho à? Vậy không phải bản tiểu thư tiền mất tật mang à? Coi bản tiểu thư là kẻ ngốc dễ gạt gẫm à?”
“Lời này thật oan cho nhân phẩm, không, ma phẩm của bản quân nha. Bản quân là người như thế sao? Thân là vua của một thế giới, lời nói là nhất ngôn cửu đỉnh.” Ngoài miệng Tàn Diên cười tà, dứt lời liền bất động thanh sắc tiến thêm mấy bước.
Ngải Thiển đứng cạnh Nguyệt Ca, chớp đôi mắt sáng mấy cái, cười làm hiện lúm đồng tiền say lòng người: “Nhưng ta tin bằng cách nào đây? Lời nói chỉ là lời nói…muốn nói thế nào chả được. Ta không lấy làm chứng được.”
“Cũng đúng.” Tàn Diên gật đầu, đồng ý với ý kiến của Ngải Thiển: “Vậy bản quân đưa tiền đặt cọc trước cho nàng, cho nàng một vật bảo đảm được không tiểu mỹ nhân?”
Ngải Thiển cúi đầu, lâm vào trầm tư.
Nguyệt Ca chống cằm, hờ hững nhìn Tàn Diên, tạm thời không can thiệp.
Ngải Thiển nghĩ một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, khoe ra tám cái răng trắng tinh, cười rất đúng chuẩn: “Được, huynh đưa ta bảo vật gì đó trước. Lấy ra cho ta xem nó có đáng giá không?” diễn♦đàn-lê-quý♦đônNàng giả vờ trầm tư là để hắn tưởng nàng quyết định như vậy là đã cân nhắc cẩn thận. Nàng không thể để Tàn Diên nhận ra mình vừa nghe hắn nói lấy bảo vật ra liền muốn cướp.
“Vật này được không?” Tàn Diên khẽ xoay cổ tay rồi mở lòng bàn tay phải ra, trên tay liền có thêm mấy viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay trẻ con. Dạ minh châu càng tỏa sáng rực rỡ hơn dưới ánh mặt trời.
Ngải Thiển nhìn thẳng, sớm quên mất phải giả bộ.
Nguyệt Ca bên cạnh khẽ nhấc khóe môi, mặt tràn đầy dịu dàng nhìn Ngải Thiển. Nha đầu này sao lại tham tiền thế chứ.
“Tiểu mỹ nhân? Vật này được không?” Thấy phản ứng của Ngải Thiển, Tàn Diên càng cười tà mị hơn, cố ý tiếp tục hỏi. Ngay từ đầu hắn đã nhìn ra sự thèm thuồng của Ngải Thiển khi nhìn thấy dạ minh châu trong phòng hắn lúc tỉnh dậy.
“Được, không tệ, không tệ.” Ngải Thiển khẽ xoay cái cổ vì ngạc nhiên mà hơi cứng lại, cười híp mắt, nói.
“Vậy….” Tàn Diên kéo dài giọng, cố ý không nói hết.
“Vậy cho ta nhanh lên.” Ngải Thiển vội vàng tiếp lời Tàn Diên, ngón tay thon dài rục rịch. diễ●n❄ đ●ànlê❄ q●uýđ❄ ônNàng muốn cảm nhận cảm giác bóng loáng của dạ minh châu khi nắm trong lòng bàn tay lắm rồi.