Tàn Diên tà mị nhìn hành động của Ngải Thiển, từ chối cho ý kiến.
Ngải Thiển chột dạ, lẩm bẩm: “Cái đó…Còn có nơi nào để chơi không? Chúng ta đi xem đi.”
Tàn Diên không nói lời nào, xoay người đi về phía trước.
Một cây cầu nhỏ bắc qua biển hoa. Ngải Thiển rất muốn nói rằng đó là tiên khí, nhưng không phải. Làn khí màu đen che mờ xung quanh đó sao có thể là tiên khí được, phải là ma khí mới đúng. Đúng, nhất định là ma khí.
Ngải Thiển bước lên cầu một cách cẩn thận, rất sợ mình bị làn khí màu đen cắn nuốt. Tàn Diên nhìn dáng vẻ đó của nàng, không khỏi cười tà, nói: “Có cần bản quân ôm nàng qua không?”
“Không cần.” Ngải Thiển vội vàng lắc đầu, “Ta có thể tự qua được.” Dứt lời, nàng bước nhanh hơn, tựa như sợ Tàn Diên tới ôm mình thật.
Tàn Diên đứng phía sau không nhịn được mà phá ra cười, cười đến mức run rẩy hết cả người. Ngải Thiển không có tâm trạng mà thưởng thức bức tranh mỹ nhân cười này. Cho đến khi qua cầu an toàn, nàng dừng chân lại, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Nàng quay lại thì thấy Tàn Diên đang thoải mái nhàn nhã bước từ từ qua làn khí màu đen. Làn khí màu đen quấn quanh màu đỏ vô cùng yêu dị.
“Đi đâu tiếp đây?” Ngải Thiển nhìn xung quanh, hỏi. Có hai con đường không thấy điểm cuối hiện ra trước mắt nàng khi đi qua cầu. Cảnh tượng hai bên con dường rất giống nhau, đều có cây xanh cao vút xếp thành hàng hai bên. Ngải Thiển nhìn mà bị chấn động, không biết nên đi đường nào.
Tàn Diên xuống cầu, đứng cạnh Ngải Thiển, nhìn con đường phía trước: “Hai con đường này gọi là đường sinh đôi. Ý nghĩa như tên, có dáng vẻ giống nhau như đúc.”
“À? Vậy chúng dẫn tới đâu?” Ngải Thiển hô nhỏ đầy kinh ngạc, có trẻ sinh đôi, có đường sinh đôi, quả nhiên là thế giới thần kỳ.
“Một là đường tử, một là đường sinh.” Tàn Diên tà tà nhếch môi, giơ tay chọc vào lúm đồng tiền say lòng người của Ngải Thiển.
Nàng giận, lui lại mấy bước, không quên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình: “Đâu là đường tử, đâu là đường sinh?”
“Nàng đoán xem?” Tàn Diên không đáp mà hỏi ngược lại. Mái tóc màu bạc của hắn tung bay trong gió, khóe mắt khẽ nheo lại tản ra sự quyến rũ câu hồn.
Ngải Thiển cau mày nhìn hai con đường giống nhau như đúc, suy nghĩ cẩn thận một lúc, nói: “Ta cảm thấy bên trái là đường sinh, bên phải là đường tử.”
“A? Vì sao?” Tàn Diên nhướng mày nhìn Ngải Thiển, cười như không cười.
“Không vì sao cả, chỉ là trực giác mà thôi.” Ngải Thiển nói thẳng, mang theo chút mùi dương dương tự đắc.
Tàn Diên trượt chân một cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Anh danh Ma Quân một đời của hắn xém chút nữa cũng bị hủy theo. Trực giác? Đây là giác quan thứ sáu của nữ nhân sao? Quả nhiên giống y như mẹ hắn.
Ngải Thiển ôm bụng cười lăn lộn. Phản ứng lớn vậy à? Đúng là giác quan thứ sáu của Ngải Thiển nàng rất mạnh. Một người muốn vơ vét của cải một cách tốt nhất thì phải có trực giác rất mạnh. Giống như đầu tư, ngoài kiến thức chuyện nghiệp còn phải có giác quan thứ sáu cực chuẩn.
Tàn Diên khôi phục bình tĩnh rất nhanh, cười tà, nói: “Ừ, không tệ, vậy mới xứng làm Ma Hậu của bản quân.”
“Cái gì? Ma Hậu?” Ngải Thiển sửng sốt một lúc lâu không lấy lại được tinh thần. Nàng nói muốn làm Ma Hậu của hắn lúc nào?
“Đúng, Ma Hậu. Có vui không?” Tàn Diên đúng là muốn xuyên tạc phản ứng của Ngải Thiển, tà khí tản ra từ người hắn càng đậm hơn.
Lâu sau, Ngải Thiển lấy lại tinh thần, trợn to mắt nhìn Tàn Diên đầy khó chịu: “Bản ***** có nói muốn làm Ma Hậu của huynh à?”
“Nàng thích bản quân, không làm Ma Hậu của bản quân thì định làm Ma Hậu của ai?”
“Tự luyến cuồng!” Ngải Thiển nhỏ giọng nói ba chữ, không thèm nhìn Tàn Diên nữa.