Trong cung, thời gian này cũng tương đối yên tĩnh, không có việc gì. Từ khi tôi sảy thai, Hoàng thượng cuối cùng cũng không còn truy cứu nữa, nhưng đã hạ lệnh không cho phép bọn họ được bén mảng đến Lãnh Thu Cung. Rất lâu rồi không còn nhìn thấy bọn họ, chỉ là không biết bọn họ như thế này mà chịu an phận hay là....
Thế nhưng, trong triều đình, ngày càng bất ổn. Tâm tình của Hoàng thượng cũng ngày càng không tốt.
Hai người con gái của Lãnh Phong đã xuất giá, tôi kỳ thật chỉ nhìn thấy phụ thân có vài lần, mặc dù không nói rõ ra nhưng có thể cảm nhận được, Lãnh Phong dần dần nghiêng về phía tôi, kỳ thực, Lãnh Phong chưa bao giờ có ý tạo phản. Dù trên chiến trường lạnh lùng vô tình, nhưng đối với con cái thì lại khác. Cả cuộc đời đánh trận cũng chỉ vì những đứa con. Thật tiếc cho ông ta không có nam tử nối dõi.
Tất cả những tình cảm ông đều dành hết cho con gái, hơn nữa hiện nay, do tôi có tướng mạo giống nương, ông ta đối với tôi càng ngày càng gia tăng quan tâm, chỉ là, tôi thật sự rất giống nương ư? Tôi đối với ông ấy....
"Nguyệt nhi, nàng nhờ trẫm điều tra vụ kia đã có tin tức rồi, tất cả đúng như nàng nói... " Bỏ đi nét mặt phiền não, đến bên chiếc đàn. Thời gian này tôi rất hiếm khi chơi đàn, nghĩ tới những việc trong giai đoạn này đúng là có những thứ xảy ra ngay cả bản thân cũng không tin nổi. Tôi bây giờ, vẫn là tôi của ngày trước ư? Vừa có thể nhẫn nhịn chịu đựng, lại vừa biết lợi dụng quyền thế...
Chưa kịp động vào Huyền Cầm, đã nghe thấy tiếng của Hoàng thượng truyền tới, hắn a, hôm nay sao vậy? Vui vẻ vậy?
"Hoàng thượng, có chuyện gì? " Phất phất tay cho mọi người lui hết xuống. Cùng với tôi lâu rồi, mấy nha đầu này đều rất hiểu.
"Gọi ta là gì? cẩn thận ta không đưa cho nàng nữa!" Mặt đầy sủng nịnh
"Thụy, việc gì vậy? Sao vui mừng thế a"
"Nàng xem đi" Hắn đưa cho tôi thứ trong tay hắn.
Từng trang từng trang chứ, giấy trắng mực đen phân minh, toàn bộ vạch trần bí mật mười mấy năm về trước.
Nhìn thấy những thứ này, trái tim tôi mặc nhiên có cảm giác đau. Mặc dù bà không phải là mẹ đẻ của tôi, nhưng tôi đang chiếm cứ thân thể của con gái bà, còn nữa hiện nay tôi là con gái duy nhất của Lãnh Phong.
"Thụy, thiếp muốn đi viếng mộ nương, cũng muốn tìm cha nói chuyện"
"Uhm, để trẫm an bài"
Không có đi phủ tướng quân, bởi vì đối với tôi mà nói nơi đó không có ý nghĩa gì cả, chi bằng trực tiếp tới mộ nương còn hơn.
Xem ra Hoàng thượng đã sớm an bài rồi, đến nơi, chỉ có một mình Lãnh Phong, ông ta nói không muốn mọi người làm phiền nương, cho nên không người ngoài nào có thể vào đây, ngay cả Mộng Điệp cũng không được phép.
Không mang theo người, tôi trực tiếp đi đến trước mặt ông ấy, các hộ vệ đi theo hộ tống, đều đứng ở xa chờ đợi, sợ sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Nguyệt nhi, con đến rồi! Mau đến thăm nương đi"
"Vâng, thưa cha"
Một chiếc bia đơn độc, tĩnh lặng đứng ở đó, xung quanh, tất cả là hoa lan, vô cùng đẹp.
Trên mộ, không có dù chỉ một chút cỏ dại, xem ra....ông ấy yêu thương nương thật lòng.
Ông ấy nói, nương lúc trước rất thích hoa lan, thích nhất là yên tĩnh, thế thì để những bông hoa lan ở cùng với người đi.
......
Nhìn thấy ông ta trầm mặc, tôi tự nhiên có cảm giác thương cảm trong lòng, ông ấy là người như thế nào a...
Nếu như ông ấy biết được chân tướng sự việc, sẽ ra sao...Đang do dự không biết có nên đưa cho ông ấy thì nghe thấy ông ấy nói bên tai: "Mộng Nguyệt, là ta có lỗi với nàng, không chăm sóc tốt con, là ta có lỗi với nàng a......Có điều hiện nay, con gái chúng ta được Hoàng thượng sủng ái, nàng ở nơi cửu tuyền cũng có thể yên tâm rồi".
"Cha..."
"Nguyệt nhi, là cha không tốt, năm đó ta không nên đối xử với con như vậy, nhưng lúc đó, lúc cha nghe thấy con làm Mộng Điệp sảy thai, ta thật sự...."
"Cha, đừng nói nữa, những gì đã qua cho qua đi, đừng nên nhắc lại. Nghĩ lại cha lúc đó cũng đang đau khổ, chịu sự mê hoặc của người khác..." tôi ôn tồn.
Mặt hướng về ông ấy, ngữ khí nghi vấn nhưng đầy khẳng định "Cha, cha cho rằng một đứa trẻ mới có vài tuổi có thể hiểu được làm cho người khác sảy thai sao? Càng phù hợp lúc đó bà ta đối xử với con rất tốt ư?"