Độc Sủng Băng Phi

Chương 59: Quán lẩu

“Muội muội, chỉ có điều, muội đem thanh lâu lớn như vậy giao cho ta, ta sợ rằng…”

“Tỷ tỷ, muội tin tưởng tỷ! Muội không thể đến đây mỗi ngày, mong rằng tỷ tỷ sẽ giúp muội muội việc bề bộn này, được rồi, muội cũng muốn sửa chữa
lại nơi này một phen, tỷ tỷ thấy thế nào…” Tôi lấy ra tờ giấy viết bản
thảo đã mang theo, đưa cho nàng xem rồi giới thiệu qua …

“Được, ta thấy ổn”

“Cứ làm như vậy đi, muội sẽ phái cao thủ ở lại đây bảo vệ tỷ, bởi dù sao tỷ cũng là một nữ nhân…” Tôi nhận thấy trên mặt nàng lại có một chút
ngượng ngùng, có gì khó nói hay sao…

Vị cao thủ đó chính
là người Yên nhi phái đến tối hôm qua, nghe nói là hộ vệ xuất sắc nhất
của Yên nhi. Vừa mới nghe tôi nói qua, Yên nhi cũng đã đồng ý để hắn ở
lại Xuân Mãn Viên, coi như là người liên lạc cho chúng tôi vậy…


“Được rồi Lệ nhi tỷ tỷ, nhất định phải để tâm tới những nữ tử bị đưa tới đây, nếu như bọn họ bằng lòng thì giữ họ lại, bất kể có tài nghệ gì thì cũng không nên ép họ bán thân. Còn nếu như họ không muốn ở lại thì hãy cấp
lộ phí và để cho họ rời đi, chúng ta đều là nữ tử, nên cần giúp nhau
nhiều hơn…” Lúc trước khi đi tôi muốn căn dặn Lệ nhi…

Cứ
như vậy, dưới sự chỉ đạo của Lệ nhi, thanh lâu bắt đầu có những cải tạo
lớn, tôi cũng chỉ thỉnh thoảng đến xem qua. Lệ nhi này, quả là tôi đã
không nhìn nhầm người, có tác phong gia chủ a…

Hoàng
thượng vẫn luôn bận bịu với công việc, còn tôi thì cũng thường xuyên lén chạy ra ngoài, ban đầu còn đi cùng với Yên nhi, về sau cũng chỉ dẫn
theo vài người thị vệ của Yên nhi theo bên mình lén ra ngoài, dù sao
Hoàng thượng cũng phái mấy người bên tôi, nhưng tôi vẫn không yên tâm,
liền cùng Yên nhi hoán đổi, Yên nhi hiểu dụng ý của tôi, nên cũng không
phản đối…

Ngày hôm đó đi dạo bên ngoài thành, phát hiện
ra có rất nhiều dân tị nạn, lòng tôi… Không nghĩ tới, dưới chân thiên
tử, vậy mà lại…

Phái người đi mua bánh màn thầu, cầm lấy đem tới, phân phát cho bọn họ, thế nhưng nhiều người như vậy, làm sao đây…

Tôi nghĩ rằng nhất định phải làm chút gì đó, chung quy không thể…

Trong số nhiều người này, còn có cả một vài người trung niên…

Thì ra năm nay có nạn hạn hán, dĩ nhiên…


Dù sao cũng phải nghĩ một biện pháp để bố trí ổn thỏa cho những người này…

Suy nghĩ mấy ngày, tôi nghĩ tới việc mở cửa tiệm, như vậy vừa có thể giúp
bọn họ có chỗ làm, vừa có thể sinh lợi nhuận, sao lại không làm chứ…

Tôi thuê người tìm mấy nhà cửa tiệm, cốt để mở quán lẩu, ở đây còn chưa có, như vậy hẳn là…

Ngày hôm đó, tôi lại đi tới ngoài thành, đám dân tị nạn kia, vừa trông thấy tôi đến, liền có người hô…

“Nguyệt nhi cô nương tới… Chúng ta có ăn rồi…” Tôi sai người đem đồ ăn phân
phát xuống phía dưới, đã nhiều ngày trôi qua vẫn y như vậy, tuy tôi
không đến, nhưng mà phái người…

Tôi phất phất tay, để mọi người yên tĩnh lại

Mở miệng nói rằng:

“Hằng ngày mọi người cứ ở chỗ này cũng không phải là biện pháp, ta đã nghĩ ra cách này, không biết mọi người có đồng ý hay không”


“Nguyệt nhi cô nương có chuyện gì cứ nói, mạng của chúng tôi đây đều là nhờ
Nguyệt nhi cô nương cứu, cô nương căn dặn thế nào chúng tôi cũng xin
nghe theo…”

“Ta nghĩ, chúng ta nên bàn chút chuyện. Ở
trong thành ta đã mở vài cửa tiệm, muốn cho mọi người đi làm, cũng là có thể để mọi người tự mình kiếm chút tiền, đối với người già và trẻ con,
ta sẽ thuê một Tứ Hợp Viện [Tứ hợp viện là một hình thức cư trú của
người dân Bắc Kinh. Gọi là Tứ Hợp Viện, là vì một cụm kiến trúc hình chữ nhật, tứ phía đông, nam, tây, bắc đều xây nhà, bốn hướng nhà đó vây
lại, ở giữa là một sân trời, hay chung cho có bốn hướng nhà], đều ở cùng một chỗ, thanh niên thì có nhiều sức lực hơn, sẽ quan tâm lo liệu một
chút cho người già và trẻ con, không biết ý mọi người thế nào?”

Trong đoàn dân tị nạn này không thiếu người uyên bác, tôi để một số người đã
từng có kinh nghiệm buôn bán làm phụ trách quản lý cửa tiệm, số còn lại
để họ làm tiểu nhị…