Độc Sủng Băng Phi

Chương 37: Quá vãng

Nhìn nữ tử đang ngủ say trên giường, bộ dạng bình thường lạnh lùng thờ
ơ, bây giờ thì lại rất bình thản, thanh thoát không có chút vướng bận
hồng trần, tựa như tiên tử hạ phàm. Yên lặng nhìn nàng, trái tim lại có
cảm giác rất ấm áp...

Những lời của nàng vừa mới nói,
tài trí của nàng tuyệt đối không thua bất cứ nam nhân nào. Nếu như nàng
nói thích ta, liệu ta có thể thật tâm đáp trả hay không... nhưng mà... (tên này ăn dưa bở nhiều quá)

Nàng không giống
như các nữ tử khác. Không tranh sủng, không làm dáng, chỉ mong muốn có
một cuộc sống đơn giản. Đối với tất cả mọi chuyện, đều có thể bình thản
như vậy, lạnh nhạt như vậy...

Nhưng, khi nàng nhìn thấy nha hoàn của mình chịu khi dễ, liền biểu lộ vẻ đau xót, không nhịn được đứng ra bảo vệ...

Nên... đến cuối cùng nàng vốn là nữ tử như thế nào! Thật là...


Cứ như vậy, ta bất giác nắm lấy tay nàng, cảm giác được trong lòng rất
thanh thản, lại có một phần cảm giác ấm áp của gia đình...

“Hoàng cung vốn là cung, không phải là nhà...” lời của nàng tại vang lên bên tai.

Nhà, đêm nay là lần đầu tiên ta cảm nhận được ý nghĩa của từ rất giản đơn đó...

"Tiểu thư, ngươi đã trở về" một cung nữ mặc áo màu lam hốt hoảng quỳ xuống
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng. Nô tỳ vô ý kinh động đến hoàng thượng,
mong hoàng thượng thứ tội"

"Được rồi, mau đứng lên đi"

"Tạ ơn hoàng thượng!"

Cung nữ này hình như là do Nguyệt nhi mang vào cung. Như vậy nhất định cô
nương ấy rất quen thuộc đối với Nguyệt nhi, hình như tên gọi là Lan nhi…

"Lan nhi, ngươi là do nương nương mang vào cung?"

"Tâu hoàng thượng, nô tỳ đúng là theo nương nương tiến cung" nha đầu kia vẻ mặt hoảng sợ

"Ngươi không cần sợ hãi. Ngươi là người theo nương nương tiến cung, nên đương
nhiên sẽ hiểu rõ nương nương. Trẫm chỉ là muốn biết một ít chuyện về
nương nương mà thôi. Ngươi cứ thành thật trả lời là được rồi"

"Dạ, hoàng thượng!"


"Ngươi hãy kể lại cho trẫm biết cuộc sống trước đây của nương nương ở tướng
quân phủ đi!" vừa nhìn Lan nhi ta lại vừa thấp giọng nghiêm túc nói
"Trẫm muốn nghe lời nói thật"

"Dạ, hoàng thượng. Tiểu thư vốn là trưởng nữ của tướng quân địa trưởng, là do phu nhân hạ sinh... ”

Cùng với những gì Hình Ảnh điều tra không có gì sai biệt lắm. Bất quá, Lan nhi chỉ bỏ qua việc Nguyệt nhi tự sát mà thôi...

Nhưng hình như nha đầu đó đang giấu diếm việc gì, hay là…

"Lan nhi, ngươi cần phải nói cho cẩn thận. Nếu không… đừng tưởng rằng Trẫm không biết" ta nghiêm giọng nói

"Dạ, hoàng thượng. Nô tỳ thật không dám giấu diếm. Chỉ là … trước khi vào
cung tiểu thư đã từng tự sát. Sau khi tỉnh lại, tiểu thư đã mất đi trí
nhớ, từ đó tiểu thư dường như đã thay đổi thành một người khác vậy.”

"Sao? Thay đổi thành người khác? Kể rõ chi tiết lại cho Trẫm nghe"

“Trước kia tiểu thư ở tướng quân phủ, khắp nơi đều bị mọi người khi dễ. Nên
mới bất đắc dĩ phải hủy dung nhan để bảo vệ tính mạng. Sau khi hoàng
thượng hạ chỉ cho tiểu thư Lãnh gia nhập cung, nhị phu nhân không đành

lòng cho nữ nhi của mình vào cung, mới áp bức tiểu thư thay thế. Tiểu
thư không muốn vào cung, nên muốn dùng ba thước vải trắng tự kết liễu.
Từ sau khi tiểu thư được nô tỳ cứu sống, thì đã quên tất cả chuyện trước kia, kể từ đó tiểu thư cũng đã thay đổi rất nhiều. Không chỉ hiểu được
rất nhiều đồ vật kỳ quái, còn thường xuyên nói những việc nô tỳ cũng
không thể nào hiểu được. Nhưng mà tiểu thư không hề giống như trước đây, lúc nào cũng chỉ biết trốn tránh. Bây giờ nếu có kẻ dám chọc đến tiểu
thư, người nhất định sẽ đánh trả. Hơn nữa đối đãi với hạ nhân rất là
tốt. Cho nên tất cả mọi người ở Lãnh thu cung đều rất thích nương
nương...”

Nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm cho nàng trở thành người không tầm thường như vậy, nhưng cũng chính vì nàng là
như thế này mới làm cho ta thật sự động tâm...

Có lẽ, ta
nên cùng nàng nói chuyện cho rõ ràng. Nàng là một nữ tử thích ngang hàng bình đẳng đương nhiên ta không thể ra lệnh như những người khác được
rồi, nhớ lại lúc nàng nói đến sở thích này thật là làm cho ta tới bây
giờ vẫn còn ngỡ ngàng...