Ở Huyền thanh cung nội tâm của Hoàng thượng đang rất rối bời. Thì ở Phượng dương cung cũng không chút yên tĩnh
(Phượng Dương)
Ta đang dậm chân đi qua đi lại Phượng dương cung
“Mai phi nương nương, Diễm phi nương nương, Lệ phi nương nương đến”
“Bái kiến Hoàng quý phi”
“Các vị muội muội mau đứng dậy”
“Tỷ tỷ đang vì chuyện của Băng phi mà phiền não sao?”
Từ lúc tin tức của bọn nô tài truyền đến, Băng phi đã ở tại Từ ninh cung
một thời gian, Thái hoàng thái hậu và Thái hậu cho phép nàng gọi hoàng
tổ mẫu và mẫu hậu. Nghĩ đến ngay cả bản thân cũng chưa từng có đặc quyền này, trong lòng ta không khỏi tức giận.
Không ngờ trên
đường đi đến Từ ninh cung làm rõ mọi việc, thì gặp phải Hoàng thượng.
Càng khó tin hơn chính là thái độ của Thái hoàng thái hậu đối với nàng.
Lý do làm cho trước đây ta muốn buông tha cho nàng cũng không còn tồn
tại nữa. Dung mạo của nàng quả là rất xinh đẹp, mặc dù Hoàng thượng bây
giờ còn … Nhưng khó đảm bảo tương lai sẽ không …
Thừa dịp Hoàng thượng còn chưa nảy sinh hứng thú đối với nàng, ta cần dùng mọi biện pháp diệt trừ nàng trước.
Từ hôm đó đến nay, Hoàng thượng chưa từng đến Phượng dương cung một lần,
Hoàng thượng cũng không đến chỗ của các phi tần khác. Thật sự là rất khó tin, trong quá khứ chưa từng xảy ra việc này …
“Tỷ tỷ,
chúng ta nên làm sao bây giờ. Thái hoàng thái hậu đối với Băng phi cũng
phá lệ yêu thương. Hơn nữa muội nghe nói, Hoàng thượng mấy hôm trước có
phái người đến Lãnh Thu cung” vừa mở miệng chính là Diễm phi
“Đến Lãnh thu cung” (mấy con yêu tinh chuẩn bị giở trò roài)
Tối hôm qua, để bị lạnh, sáng nay cả người tôi đều không có sức. Tốt nhất
là đừng có những kẻ không mời mà đến, quấy nhiễu tôi nghỉ ngơi, cứ nằm
trên giường như vậy là sướng nhất …
“Hoàng quý phi nương nương giá lâm, Diễm phi nương nương, Mai phi nương nương, Lệ phi nương nương giá lâm”
Một tiếng thông báo dài xé gió ầm ĩ đến tai tôi
“Lan nhi, đỡ ta dậy”
“Dạ, tiểu thư”
“Nguyệt nhi đột nhiên bị cảm nhiễm phong hàn, không thể kịp thời nghênh tiếp tỷ tỷ, mong tỷ tỷ thứ lỗi” nhìn khuôn mặt lạnh lùng của các nàng, tôi biết đến đây không có ý tốt gì. Nhưng đáng tiếc, cả người không có một chút
sức để đối kháng, không thể làm gì khác hơn là để Lan nhi dìu
“Muội muội thật là cao giá, Hoàng quý phi tỷ tỷ có ý tốt đến thăm, muội muội
sao có thể trì hoãn như thế” vừa lên tiếng chính là Mai phi
“Tiểu thư nhà nô tỳ quả thật bị nhiễm phong hàn, nương nương sao lại nói như
vậy” Lan nhi nhìn khuôn mặt tái của tôi không khỏi ấm ức mở miệng
Bốp …
“Chủ tử nói chuyện, khi nào thì đến lượt bọn nô tỳ mở miệng”
Lan nhi bị đánh một cái lảo đảo ngã về phía sau. Tôi thoát khỏi sự dìu đỡ
của Lan nhi, Mai phi cũng cố tình lấn tôi một bước, không giữ vững được
tôi liền té ngã trên mặt đất
Lan nhi vội vàng đỡ tôi đứng lên “Tiểu thư”
“Mai phi nương nương, người có tức giận gì xin trút lên nô tỳ, xin người đừng đả thương tiểu thư nhà nô tỳ”
Bốp … lại một bạt tai nữa
“Loạn rồi, khi nào thì tới lượt nha hoàn như ngươi nói chuyện, ta chỉ là không cẩn thận …”
“Người …”
Đợi Mai phi chuẩn bị đánh thêm một cái nữa, tôi dùng hết sức giữ được tay nàng.
Bốp …. là do tôi vừa tát vào mặt Mai phi một cái
“Mai phi nương nương, Lan nhi mặc dù là nha hoàn, nhưng cũng đâu cần người
nhọc lòng chỉ bảo. Càng huống chi, nàng là do ta mang đến đây. Muốn đánh cũng phải do ta đánh, chưa tới phiên Mai phi nương nương động thủ đâu.
Nương nương nếu như tức giận Nguyệt nhi, thì cứ đến tìm Nguyệt nhi.
Người muốn đánh thì cứ đánh, nhưng ta không cho phép người gây tổn
thương cho Lan nhi”
Bốp …. trên mặt tôi có một cảm giác đau đớn truyền đến
“Đây là do ngươi nói đó”
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ”
“Mai phi nương nương, đánh cũng đánh rồi, có thể đi được rồi chứ?”
“Hừ, Nguyệt nhi muội muội muốn đuổi chúng ta sao?” lần này người nói là
Hoàng quý phi (yêu quái lộng hành dữ quá, khổ thân Băng tỷ)