Hôm đó.
Tại Phượng Cung.
Vân nhi vui mừng hớn hở chạy xộc vào trong phòng "Tiểu thư, tiểu thư...."
"Chạy cái gì mà chạy? Thật không biết phép tắc gì hết!" Phượng Dương tức giận. Những ngày Lãnh phi không ở đây Hoàng thượng cũng chưa từng ghé qua, bây giờ hồi cung rồi, Hoàng thượng càng một bước cũng không thèm đặt chân tới. Mặc dù thời gian biết Lãnh phi không được bao lâu nhưng bản thân vẫn cảm thấy khó chịu. Vốn dĩ định đi thăm dò một chút, nhưng cơ hồ Hoàng thượng đã có lệnh cấm không cho bất cứ ai vào đó, thậm chí vì nàng ta mà ngay cả triều sớm cũng bỏ, từng giây từng phút bên nàng ta, như thế này làm sao không phát hỏa?
"Tiểu thư, tin tốt lành, nô tỳ vừa nhận được tin, Hoàng thượng đang tới Phượng Cung, hơn nữa tối nay sẽ lưu lại đây, tiểu thư mau đi chuẩn bị đi!" Vân nhi không bị tiếng quát của nàng làm cho sợ hãi, trái lại còn vội vàng chạy đến bên cạnh, gấp gáp mở lời.
"Vân nhi, ngươi nói thật chứ?" Phượng Dương bóp chặt cánh tay Vân nhi, mặt vui mừng, xem ra, những ngày tươi đẹp của bản thân đã đến rồi, Lãnh phi.... ngươi......hừ.......
"Tiểu thư, là thật. Nô tỳ còn nghe ngóng được, bắt đầu từ tối hôm qua Hoàng thượng đã không còn ở Lãnh Thu Cung nữa, hơn nữa trong cung còn xuất hiện thêm những lời đồn bất lợi cho Lãnh phi." Vân nhi vui mừng có chút quá khích, bộ mặt gian xảo chỉ toàn lãnh ý.
"Ý của ngươi là?" Phượng Dương ngẩn người, ngay lập tức nở nụ cười. Tốc độ của bọn họ kỳ thực nhanh thật....
"Tiểu thư, là thế này, nô tỳ cảm thấy tiểu thư không..." Vân nhi đột nhiên nói thầm vào tai Phượng Dương điều gì, khuôn mặt bất mãn của Phượng Dương nở một nụ cười sáng lạn, làm cho người khác nhìn mà cảm thấy sợ hãi.
Không lâu sau, Hoàng thượng không biểu lộ cảm xúc gì, bước vào Phượng Cung. Phượng Dương và đám nha hoàn hồi hộp ra nghênh tiếp.
"Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế"
"Được rồi, mau đứng lên đi!" Hoàng thượng vẫn không có chút biểu cảm nào, nhưng lại bước lên một bước đỡ Phượng Dương dậy, Phượng Dương ở trước mặt, đã trang điểm rất kĩ càng rồi.
Lần này gặp nàng, cũng có vài phần hứng khởi, có lẽ thật sự giống như người ta vẫn nói:tiểu biệt tân hôn (xa cách nhau một chút gặp lại lại giống như tân hôn). Chỉ là, nếu như không có thừa tướng tạo phản, ta đã đối tốt với nàng rồi. Hoàng thượng trong lòng âm thầm nghĩ.
Kiêu Kỵ Hầu đã bắt đầu hành động, còn Thừa tướng có vẻ như cũng muốn bỏ chạy. Biết thế lực của bản thân hắn rất lớn, quyết định một phần thắng thua. Tiếp nữa, dù đã đề ra ngôi hậu nhưng trong lòng Hoàng thượng đã chọn người rồi. Tất cả những gì Lãnh phi làm, tin tưởng ngôi vị đương nhiên là thuộc về nàng rồi...
"Hoàng thượng?" Phượng Dương nhìn Hoàng thượng không tập trung, dịu dàng mở miệng.
"Sao vậy, ái phi?" Hoàng thượng đã đổi sang bộ mặt tươi cười, biết rằng đây là điều bắt buộc rồi. Thời điểm này vẫn không dám công khai đối phó với Thừa tướng, nhưng hắn đã uy hiếp bản thân như thế, ta cũng không thể coi thường.
"Hoàng thượng, đây là Vạn Niên Xuân mà thần thiếp tự tay pha, mời Hoàng thượng dùng trà!" Phượng Dương yểu điệu nhẹ nhàng, đã cầm tách trà rót ra trước mắt.
"Trà ngon! Vất vả cho ái phi rồi!" Hoàng thượng nhấp môi một ngụm, liên tục khen ngợi, nhìn thấy trên mặt Phượng Dương lộ vẻ vui mừng.
Thế nhưng, lòng hắn lại không ở đây, mà lại nghĩ về Bích Loa Xuân mà Lãnh phi vẫn pha, lúc đầu uống vào có vị chát nhưng tỉ mỉ thưởng thức lại ngòn ngọt như kẹo mạch nha. Càng khó có được là nước nàng dùng để pha trà nàng cũng phải dày công tìm kiếm, vì bản thân ta mà làm như vậy. Nghĩ tới đây chợt hơi mỉm cười, những ngày tươi đẹp đó..
Phượng Dương sững người, nụ cười càng thêm sáng lạn, bởi vì Hoàng thượng cứ nhìn chằm chằm vào tách trà trong tay làm nàng tưởng rằng, Hoàng thượng vui vì nàng đã pha trà.
Nhìn thấy Hoàng thượng đang cười, còn Vân nhi thì liếc mình một cái, Phượng Dương hiểu ý lập tức đổi sang bộ mặt đáng tội chết, vội quỳ xuống làm cho Hoàng thượng đang chìm trong Bích Loa Xuân cũng phải ngạc nhiên
"Hoàng thượng, thần thiếp có tội, thần thiếp đáng chết!"