Độc Sủng Băng Phi

Chương 13: Từ ninh cung

Tôi đi theo Thái hoàng thái hậu đến Từ ninh cung của bà. Từ ninh cung? Sao trong người bỗng sợ hãi đến bủn rủn!

Giống như là đang xem phim Hoàn châu cách cách vậy. Tại sao nơi này cũng được gọi là Từ ninh cung. Chẳng lẽ thái hậu đều phải ở đây sao? Tôi đến
đây sẽ không sao chứ? Bà ấy sẽ không đối xử với tôi giống như lão phật
gia kia chứ? Nhưng nhìn bề ngoài xem ra bà ấy không giống với ….

"Nguyệt nhi, làm sao thế? Đang suy nghĩ cái gì vậy?" mãi lo suy nghĩ tôi không chú ý đến xung quanh

Lan nhi đẩy nhẹ tôi một cái, "Tiểu thư, Thái hoàng thái hậu đang hỏi người kìa "

"Dạ, không có việc gì hết thưa Hoàng tổ mẫu "

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh xem xét, Từ ninh cung này thật là đẹp, cũng
không giống hoàn toàn như trong phim Hoàn châu cách cách, nhưng thật ra
cũng có vài điểm giống nhau, như là bình cổ, gốm sứ, hoa văn điêu
khắc tinh xảo …


Nhìn thấy vẻ mặt hiền hậu của Hoàng tổ mẫu tôi chợt nhớ tới chân của bà đang bị thương...

"Hoàng tổ mẫu, chân của người bị như vậy không phải mới một hai ngày có đúng
không? Có phải mỗi khi mưa gió, người đều cảm thấy đau đớn? Có khi thậm chí không thể thẳng chân ra được?..."

Vẻ mặt của bà kinh ngạc nhìn tôi, xem ra những gì tôi dự đoán về bệnh trạng của bà hoàn toàn chính xác.

"Nguyệt nhi, ngay cả những việc này con cũng biết?" ánh mắt hiện lên vẻ khó tin "Ta thật không nghĩ đến tiểu nha đầu như con lại hiểu biết được nhiều
như vậy "

Vốn định nhân tiện chữa bệnh cho Hoàng tổ mẫu
ngay bây giờ, nhưng mà xem tình hình này bà không nôn nóng muốn chữa
bệnh, mà lại thập phần hứng thú tìm hiểu tôi.

Tại hoàng
cung này, ai không biết Hoàng thượng rất nghe lời Thái hoàng thái hậu,
mà hiện tại bây giờ tôi bỗng xuất hiện trước mặt người rồi còn không giữ lễ nghi phép tắc nữa. Phải nghĩ ra cách giải thích hợp lý nếu không
Hoàng tổ mẫu sẽ nghi ngờ thân thế của tôi. Không chỉ như vậy nếu tôi
cùng Hoàng tổ mẫu xây dựng được quan hệ tốt thì cuộc sống của tôi từ nay về sau cũng không có khó khăn gì để đi qua …

Nghĩ đến đây trong lòng bỗng hiện lên niềm hạnh phúc nho nhỏ trước bàn tính như ý của mình.

"Nguyệt nhi, đang suy nghĩ gì vậy?"

Không tốt rồi, sao tôi lại có thể thất thần như vậy, gần đây sao tâm tư không còn bình tĩnh như trước đây …

"Dạ không có, Nguyệt nhi đang suy nghĩ phải dùng cách gì để chữa tốt cho Hoàng tổ mẫu " tôi cười nói


Kỳ thật, bà ấy cũng rất dễ bị lừa, thật tốt, nếu phải sống cùng bà thì
tôi cũng có thể thoải mái mà cười, thật tâm mà nói, không cần phải khó khăn điều khiển bản thân như trước đây …

"Nguyệt nhi, sao con cứ dùng khăn sa che mặt? Ai gia chưa từng xem qua dung mạo của con như thế nào? Hay là con không muốn cho ai gia xem?" bà dùng ánh mắt tràn đầy
hứng thú nhìn tôi.

"Nguyệt nhi trời sinh đã xấu xí, sợ làm Hoàng tổ mẫu hoảng sợ" tôi vội vàng quỳ xuống

"Nguyệt nhi, sao con lại nói vậy..."

Cuối cùng vì không để Hoàng tổ mẫu nhọc lòng, tôi đành tháo khăn sa che mặt
xuống, không ngoài dự liệu của tôi, gương mặt của bà liền hiện lên vẻ
kinh ngạc.

Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng dùng tay vuốt dọc hai gò má tôi, tôi nhìn lên thì thấy ánh mắt đầy thương cảm của bà dành cho tôi.

"Gương mặt xinh đẹp như vậy, chỉ đáng tiếc …" một tiếng thở dài vang lên làm tôi ấm lòng …

"Nguyệt nhi, con am hiểu y thuật như vậy hẳn là cũng có thể tự chữa tốt vết

thương này? Sao lại để ra nông nổi này?" khi nãy bà đã nhìn thấy động
tác băng bó vết thương của tôi khá thuần thục, hơn nữa đối với bệnh
tình của bà phân tích một cách chính xác, nên Hoàng tổ mẫu liền dựa vào đó suy đoán tôi biết y thuật …

Vẫn tưởng rằng vết sẹo này ngụy trang rất tốt, nào ngờ...

"Truyền thái y, " tôi nghe được giọng nói uy nghiêm truyền ra

"Hoàng tổ mẫu?" ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn bà

"Nguyệt nhi, ta tin tưởng thái y nhất định có biện pháp trị tốt cho con, cho dù trị không hết cũng sẽ giảm bớt được phần nào. Một cô gái thanh tú như
vậy sao có thể để vết sẹo kia che lấp đi được? " gương mặt bà tràn đầy
sự yêu thương xen lẫn thương tiếc

Khoan đã, nếu thái y đến đây thì mọi chuyện khẳng định sẽ bại lộ, như vậy thì...