"Ông ngoại, gần đây tình hình sao rồi?" Trong căn mật thất, tôi hồi hộp hỏi.
"Yên tâm đi, vì cháu ngoại của ta, ta sẽ cố gắng làm thật tốt. Hơn nữa, cơ hồ đúng như tính toán của chúng ta nên sự tình đang diễn ra rất thuận lợi" Huyền Thiết Hùng tự tin nói: "Ta tin rằng, Kiêu Kỵ Hầu sẽ không có cách nào đánh vào kinh thành đâu. Con à, nên nghĩ tới đứa bé trong bụng thì hơn!"
"Ông ngoại lại trêu con!" Tôi giậm chân. "Con biết thời gian này không được phép xảy ra bất cứ chuyện gì, con không phải là đang lo lắng..."
"Đúng rồi,Cao Vũ, bác Vương trong kinh thành có tin tức gì không? Việc thóc gạo mà ta nói làm đến đâu rồi?"
"Tiểu thư yên tâm, chỗ bác Vương tất cả mọi thứ đều rất tốt, tôi đã phái người âm thầm đến giúp trước rồi, tin chắc sẽ không xảy ra việc gì cả!"
"Vậy thì tốt!" Nghe lại những bẩm báo của bọn họ, tôi mới yên tâm được một chút, Hoàng thượng đã phái người đi đón Lãnh Phi rồi, còn khoảng hơn 10 ngày nữa sẽ về tới kinh thành. Cũng không nên bình tĩnh như thế này. Hiện nay chỉ còn lại Cao Phong, không biết tình hình của hắn ở đó ra sao, nếu như không nghiên cứu chế ra được trước ngày Lãnh Phi hồi cung thì...
Ding, ding, ding... ba tiếng gõ cửa "Nguyệt nhi, con cứ ở đây, ta ra xem sao"
"Ông ngoại, cẩn thận một chút, xem ai vậy"
"Yên tâm đi!"
"Cao Phong tham kiến Lãnh Phi nương nương!" Người đến mặc toàn đồ đen, nhìn thấy tôi đứng phía sau bèn tháo bỏ mặt nạ, quỳ xuống.
"Cao Phong, ngươi đến thật đúng lúc! Tình hình sao rồi?"
"Bẩm nương nương, đã nghiên cứu chế tạo thành công rồi. Thuộc hạ đến để báo cáo với nương nương!"
"Tốt, tốt, tốt quá rồi. Cao Phong, hành động của bọn ngươi không bị ai phát hiện chứ?" Tôi mặt đầy hưng phấn, cuối cùng cũng thành công rồi.
"Nương nương yên tâm, năm ngàn binh sĩ đã tản đi hết, không thu hút sự chú ý của ai cả"
"Vậy thì được, Cao Phong, ngươi lui về canh phòng cẩn mật,chú ý hành động. Cứ theo như kế hoạch của chúng ta lúc đầu, kéo Đại tướng của Kiêu Kỵ Hầu lôi vào kinh thành, sau đó bọn ngươi đến bao vây"
"Vâng, nương nương, thuộc hạ cáo từ!"
"Cao Phong, nhất định chú ý an toàn, đừng xảy ra bất cứ sơ suất nào, sinh mạng của bách tính trong kinh thành đều đổ hết lên vai ngươi đó!" Lãnh Tâm Nguyệt đỡ người quỳ dưới đất dậy.
"Nương nương yên tâm, ơn của nương nương với thuộc hạ, thuộc hạ không bao giờ quên!" Nghĩ lại Cao Phong vốn là người của thừa tướng, sau khi hành thích Lãnh phi thất bại, Thừa tướng định giệt trừ. Nhờ có nương nương cứu mạng, mới nhìn ra rõ tình hình, lại được nương nương thu phục mới đi theo nàng.
"Thật là trời giúp chúng ta a!" Lãnh Tâm Nguyệt nhẹ nhàng cười.
"Đúng vậy, bây giờ chỉ còn chờ Kiêu Kỵ Hầu tự chui đầu vào rọ thôi!" Cao Vũ cùng đứng một bên phụ họa theo. Từ khi theo Lãnh Phi, hắn mới biết cái gọi là chân tình, cái gọi là hữu nghị. Càng phục hơn khi Lãnh Phi bỏ tất cả xa hoa phú quý trong cung, vì lão bách tính mà vắt óc suy nghĩ cho hiện tại. Trong kinh thành này có ai mà không biết đến việc của nương nương, có ai mà không thán phục. Chỉ là bọn họ còn không biết thậm chí ngay cả đến đám dân đen mà nàng cứu cũng không biết, kỳ thực Nguyệt nhi chính là Lãnh Phi mà người người tán tụng...
Hiện nay trong kinh thành đang truyền nhau hai câu "Trong cung có Lãnh Phi, ngoài cung có Nguyệt nhi, là hai nữ tử truyền kỳ của kinh thành a!" Chỉ là ngoài một số ít người, hầu hết đều không biết thật ra hai nữ tử đó chỉ là một mà thôi.