"Là Lãnh Phi nương nương?"
"Thế nhưng, cách thức này, thần chưa từng biết qua, nếu như thật là Lãnh Phi nương nương, thế thì thần cho rằng Hoàng thượng không cần phải quá lo lắng...." Lãnh Phi, người thật là khiến người khác phải kinh ngạc a, hội thi thơ đã danh chấn kinh thành, nếu như đúng là người làm việc này, thật không biết cuối cùng người là người ra sao nữa... Có điều, may mắn người đối với Hoàng thượng rất trung thành.
"Có ý gì?"
"Hoàng thượng, nếu như cách thức này chỉ có một mình Lãnh Phi biết, thế thì tự nhiên chính là Lãnh Phi phái người làm việc này rồi. Dựa trên sự thấu hiểu của Hoàng thượng đối với Lãnh Phi, nương nương sẽ không làm việc gì bất lợi với Hoàng thượng đâu, cho nên thần cho rằng không cần phải lo lắng... Hơn nữa, sự việc này, người giúp được đích thực là người trong hoàng thất, chỉ là, về việc có phải là Lãnh Phi nương nương thật hay không, thần đây không được rõ, suy cho cùng, nương nương hiện nay ở Lợi Châu...."
"Vậy khanh cho rằng vế sau là sao?"
"Cái này...thần cũng không biết"
"Được rồi, không nói việc này nữa, khanh vừa rồi vội vã xông vào có phải là có chuyện gì?"
Nói được một nửa câu, đột nhiên gõ lên đầu "Thừa tướng..."
"Hoàng thượng, thần hiểu rồi" Khuôn mặt kích động.
"Hiểu cái gì?"
"Hoàng thượng, nếu như theo thần đoán không sai thì thừa tướng và Kiêu Kỵ Hầu câu thông với nhau, vậy thì kế li gian kia tự nhiên là chỉ thừa tướng đi, nghĩ lại trong kinh thành này người có năng lực làm được việc này chỉ có thừa tướng"
"Khanh có ý gì?" Thụy nghe xong hoàn toàn không hiểu gì. Cái gì mà Thừa tướng làm. Nếu như chính là hắn làm, vậy thì không phải hắn câu thông với Kiêu Kỵ Hầu sao.
"Hoàng thượng, người xem, nếu như Thừa tướng và Kiêu Kỵ Hầu âm thầm câu kết với nhau, thế thì, nếu như chúng ta giao việc này cho Thừa tướng giải quyết, Kiêu Kỵ Hầu tự nhiên sẽ có nghi ngờ, nếu như bọn họ tự mâu thuẫn..."
"Hay, hay. Ái khanh nói hay lắm! Trẫm sao lại không nghĩ ra chứ.... Người giúp đỡ chúng ta thật đúng là túc trí đa mưu a. Nếu Thừa tướng thật sự muốn mưu phản, thế thì đúng là đòn giáng vào hắn rồi, còn không phải, thế càng tốt...."
Trong lòng thật sự vui mừng, thật không ngờ người bí mật đó lại giúp trẫm được việc lớn như vậy.
"Vũ Sơn, sao thế? Sắc mặt khanh không được tốt?"
"Hoàng thượng, là Lợi Châu vừa gửi tin đến, một nửa binh sĩ không rõ nguyên nhân mà trúng độc, đã bỏ mạng ở Lợi Châu rồi". Khuôn mặt đầy tiếc thương và đau khổ.
"Cái gì? Đây rút cuộc là có việc gì? Sao lại có thể..." Tình cảm của ta chốc lát đã nhảy tới cực điểm, nàng ra sao, có việc gì với nàng không, không biết có hay không có người nhân cơ hội này mà...
"Tình hình cụ thể thần cũng không rõ, Lãnh tướng quân chỉ nói trúng độc, nhưng không nói là trúng phải độc gì, hơn nữa nương nương..."
"Nương nương sao? Khanh mau nói đi, nương nương xảy ra việc gì?" Nguyệt nhi xảy ra chuyện, sao có thể chứ, bọn họ đang làm gì vậy, sao không bảo vệ tốt nàng chứ.........Nếu nàng đúng là có bề gì, thế thì trẫm.... Tim không ngừng thót lại, đây là lần đầu tiên cảm thấy khó chịu như thế này.
"Hoàng thượng, nương nương bị người ta hành thích..."
"Sao? Nương nương có làm sao không?..." Không chờ hắn nói hết, ta đã vội vã ngắt lời hắn, sao lại có thể...
"Hoàng thượng, nương nương không bị lo về tính mạng, đã được cứu, hiện nay đang trị thương. Xem ra cũng không phải là việc lớn..."
"Vậy thì tốt...." Nghe nàng không sao, trái tim ta mới nhẹ nhõm...Đột nhiên nghĩ lại một việc, thế thì việc tổn thất một nửa binh sĩ kia, Lợi Châu có xảy ra việc gì không? Thế thì Nguyệt nhi hiện nay có phải là đang rất nguy hiểm. Nếu dân có biến, nếu...
"Vũ Sơn, vậy Lợi Châu hiện nay..." Ta vội vàng hỏi.
"Hoàng thượng không cần phải lo lắng, Lợi Châu mặc dù binh sĩ bị tổn thất một nửa, nhưng nương nương đã cải tiến lại cách trị thủy. Có thể nói rằng, dùng đến sức người ít hơn, nhưng hiệu quả cao hơn trước đây rất nhiều, hơn nữa, dân Lợi Châu hiện nay đều thập phần bội phục nương nương, thập phần phục tùng... Sự đa mưu túc trì của nương nương ngay cả đến vi thần còn sánh không kịp...Nương nương thật đúng là phúc của Hoàng thượng a!" Một mặt tôn kính.
"Tốt, thật là tốt. Chỉ là Vũ Sơn, người phái thêm người đi, nhất định phải bảo vệ tốt nương nương" Biết rằng hiện nay không thể đón nàng trở về, thế thì chỉ có thể phải thêm người bảo vệ nàng, để tuyệt đối không được xảy ra thêm chuyện gì nữa.
"Được rồi, khanh lui ra đi. Trẫm muốn yên tĩnh một chút, nhớ phải đặc biệt chú ý tới tình hình ở Lợi Châu!"
"Hoàng thượng, thần có chuyện muốn nói" Hắn ngập ngừng rồi lại mở lời
"Vũ Sơn a, còn việc gì nữa?" Sao việc tối nay nhiều thế, từ khi nghe thấy tin Nguyệt nhi bị thương, trong lòng ta đã bấn loạn rồi, sao không có một chút yên tâm đi....
"Bẩm Hoàng thượng, thần gần đây điều tra được, Xuân Mãn Lầu ở kinh thành thập phần khả nghi, có rất nhiều người không rõ gốc gác ra ra vào vào, có phải là...."
"Vũ Sơn, khanh an bài đi, việc này không cần phải hỏi ta..."
"Vâng, Hoàng thượng! Vi thần cáo từ"
Nhìn thấy Huyền Vũ Sơn rời đi, trong lòng ta lại rối bời như cũ, nàng nhất định phải bảo trọng a!