"Nương nương, người không sao chứ"
"Ta không sao, chúng ta tiếp tục"
Tôi tiếp tục giải thích, hiện nay, các binh sĩ đưa đến đã tổn thất một nửa, nếu như cứ thế này, sợ rằng....
Tỉ mỉ giải thích như thế này... như thế này..
"Ý kiến của nương nương rất hay, thế này mà nói, nước sông thuận lưu, bách tính cũng có thể miễn được nạn lũ lụt rồi..." Bác Vương nói.
"Được, chúng ta cứ làm như thế đi, chiểu theo ý kiến của nương nương mà làm..."
"Nương nương sao lại nghĩ ra cách này....lão phu trị thủy đã nhiều năm, cũng chưa từng..." Bác Lý mở lời.
Tôi vẫn còn muốn trả lời, nhưng cơ thể không chịu được mà ho vài tiếng.
"Hôm nay đến đây thôi, nương nương không được khỏe, chúng ta chờ hôm khác bàn luận tiếp, dù sao đi nữa, những gì cụ thể thì mọi người cũng nắm được rồi thì làm trước đi..." Lãnh Phong nói. Bọn họ cũng không nói gì thêm, lần lượt đi ra.
"Cha, ở đây xin nhờ cha giúp rồi!" Tôi dịu dàng nói với ông ta.
"Nguyệt nhi, con nói gì vậy, cha tự biết phải làm gì"
"Cha, con phải rời Lợi Châu rồi, việc ở đây giao toàn bộ cho cha phụ trách, con ở đây sợ rằng sẽ có người đến hành thích, cho nên, con quyết định trở về cung, mong cha lượng thứ..."
"Nguyệt nhi, con nói gì vậy, đã như thế, cha sẽ phái người đưa con về, tránh việc con ở đây xảy ra chuyện..." Lãnh Phong thở dài một tiếng nói.
"Đa tạ cha"
Thấy Lý Nhị bọn họ đã làm đúng như những gì tôi đã vẽ ra, cũng không còn binh sĩ mắc bệnh nữa, có điều tôi không nói với ai mà để bọn họ tuyên bố ra ngoài rằng tôi bệnh rất nặng. Không gặp tôi, tất cả đểu giao cho đại tướng quân chỉ huy...
"Nương nương, người hồi cung, trên đường nhất định phải cẩn thận!"
Tôi cầm chiếc bình sứ màu xanh len lén đưa cho Cao Phong, rồi nói nhỏ vào tai hắn:" Cao Phong, tất cả tiến hành như kế hoạch, phải tuyệt đối cẩn thận"
"Vâng, nương nương"
Dưới sự bảo vệ của người của Lãnh Phong, tôi bí mật đi ngày đêm để về tới kinh thành. Nhưng không hề trở về cung, còn không thèm để ý tới bộ mặt kinh ngạc của bọn họ mà trở về Xuân Mãn Lầu.
"Muội muội, muội đến rồi. Sao không nói trước một tiếng" Vừa mới bước chân vào viện tôi nhìn thấy Lệ nhi, nàng kéo tay tôi, nhìn sang đám người bên cạnh "Mấy vị này là...."
"Lệ nhi tỷ tỷ, bọn họ là những người bảo vệ muội, tỷ giúp muội bố trí chỗ cho bọn họ đi"
"Các ngươi lui ra trước đi"
"Vâng, tiểu thư" Trên đường đi tôi đã dặn bảo hết bọn họ, không được tiết lộ thân phận của tôi.
"Lệ nhi tỷ tỷ, mau đưa muội lên phòng!" Cơ thể rã rời, vì gấp gáp đi một ngày một đêm, nên rất mệt mỏi. Hơn nữa, vết thương trên vai bởi vì quãng đường dài nên lại toác ra, toàn thân không còn chút sức lực, mà ngã khụy xuống đất.
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi....Mau mời đại phu"
Trong Nguyệt Lệ Các.
Lệ nhi mặt đầy lo lắng hỏi đại phu bên cạnh" Đại phu, muội muội ta làm sao thế? Vết thương có nghiêm trọng không? Sao đến giờ vẫn chưa tỉnh?"
Nguyệt nhi nằm trên giường, mặt đầy đau đớn, vạt áo trước ngực máu đã thấm cả ra, nàng sao có thể bị thương tới mức nghiêm trọng như vậy....
"Cô nương, xin đừng lo lắng. Ngoại thương của cô nương này chỉ là há miệng ra thôi, vết thương trên bả vai hoàn toàn không nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, vết thương tự nhiên sẽ khỏi. Chỉ là..." Vị đại phu đó ngập ngừng.
"Chỉ là cái gì? Đại phu rút cuộc là có chuyện gì?" Lệ nhi vô cùng lo lắng và đau khổ.
"Lệ nhi, đừng nóng, nghe đại phu nói hết đã, tiểu thư nhất định không sao đâu" Cao Vũ bên cạnh vội vàng ôm lấy Lệ nhi toàn thân đang run rẩy.
Nhìn sang người bên cạnh, Lệ nhi gật gật đầu.
"Cô nương, muội muội của cô chỉ là lao lực quá mà hôn mê thôi, càng huống hồ, cô ấy đang có thai rồi, cho nên mọi người cần phải chăm sóc cẩn thận, cơ thể cô ấy yếu quá..."
"Ông nói cái gì? Muội muội ta có thai?" Lệ nhi kinh ngạc, vùng ra khỏi cánh tay đang ôm chặt của Cao Vũ, kích động hỏi.
"Đúng thế, vị cô nương này đã có thai hơn hai tháng rồi, ta sẽ viết một ít thuốc an thai, các ngươi chăm sóc cho tốt, tự nhiên sẽ không sao nữa..."
"Đa tạ đại phu, đa tạ đại phu" Lệ nhi kích động chạy đến bên cạnh giường của nữ tử...
"Nguyệt nhi, muội có nghe thấy không? Muội sắp làm mẹ rồi, muội nhất định không được xảy ra việc gì nhé!"