Độc Sủng Ái Phi

Chương 9

Suốt hơn một tuần sau đó, Quách Liễu ngày nào cũng được hoàng đế lật thẻ bài, sủng ái vô hạn. Lẽ đương nhiên, những người khác nếu không phải ghen tức ra mặt thì cũng là nịnh hót bợ đỡ. Càng khiến cho Quách Liễu kiêu ngạo vênh váo. Tuệ Tâm thì vốn dĩ không hề quan tâm, hằng ngày đều dậy sớm tới thỉnh an thái hậu, khi trở về thì liền chăm chỉ luyện tập cho tiết mục mừng ngày sắc phong cho Bảo Ngọc quận chúa, tập mệt rồi thì sẽ ăn uống, nghỉ ngơi, tiếp tục sống cuộc sống đầy thoải mái của mình. Nhưng có một người lại không như vậy, ngày ngày tức tối thay cho nàng.

“Chủ tử, người cứ định tiếp tục như thế này mãi sao? ”

Tuệ Tâm từ trên giường ngồi dậy, cười bất đắc dĩ.

“Yên Chi, chẳng phải chúng ta đã nói tới chuyện này một lần rồi sao?”

“Chủ tử, Yên Chi tỷ tỷ cũng chỉ là suy nghĩ cho người thôi.” Cung nữ Y Vân bưng một khay điểm tâm từ bên ngoài cửa bước vào, mỉm cười nói.

Cung nữ Y Vân này cũng khiến Tuệ Tâm cảm thấy yêu mến vì cách hành xử thận trọng chu đáo, tính cách điềm tĩnh, chín chắn, khá hợp với tính cách của nàng. Còn Yên Chi thì nhanh nhảu, lanh lợi hơn. Vì vậy Tuệ Tâm đặc biệt để họ làm hai cung nữ thân cận bên mình, còn hai cung nữ còn lại thì thường chỉ hay để sai bảo làm việc vặt.

“Việc bệ hạ sủng hạnh ai không liên quan đến ta, ta cũng không muốn quan tâm. Dù cho sau này bệ hạ không hề ngó ngàng tới ta dù chỉ một lần, điều đó cũng sẽ không làm ta phiền lòng. Hai ngươi không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa đâu, cứ để ta sống thoải mái như hiện giờ đi, có được hay không hả?”

“Chủ tử, mọi tú nữ nhập cung đều có ước mong được bệ hạ để mắt tới, còn có những người cả đời cũng không được nhìn thấy thánh nhan, chỉ có thể sống trong cô độc, vậy mà người lại không hề có chút suy nghĩ nào muốn được bệ hạ sủng hạnh ư? Người có quá an phận thủ thường rồi hay không vậy?” Y Vân tỏ vẻ không hiểu. Vẫn biết rằng chủ tử của bọn họ không quá quan tâm đến nhiều chuyện. Nhưng chẳng lẽ, nàng lại cứ muốn sống cả đời như vậy. Không có một người nam nhân bên cạnh cũng được sao?

“Hay là…chủ tử, chẳng lẽ người đã có ý trung nhân trong lòng rồi hay sao?”

Yên Chi lo lắng thốt lên, tuy rằng họ sẽ cảm thấy thấu hiểu cho nàng nếu như nàng đã có ý trung nhân, tuy nhiên, khi đã trở thành nữ nhân của hoàng thượng mà vẫn có tình ý với nam nhân khác, nếu không cẩn thận để lộ ra thì sẽ là phạm tội khi quân. Dù rằng nàng cùng nam nhân đó không làm gì đi quá giới hạn nhưng vẫn là một điều không thể tha thứ. Nếu để hoàng thượng biết được, chẳng phải chủ tử của họ sẽ gặp nguy sao?

“Phải rồi, chẳng lẽ là như vậy? Lần trước muội cũng có nghe nói về việc đó. Hình như chủ tử có tình cảm rất tốt với một nam nhân.” Y Vân cũng tỏ vẻ lo lắng.

Tuệ Tâm phì cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Y Vân và Yên Chi, vội vã xua tay.

“Hai ngươi nghĩ đi đâu thế? Ta không có ai trong lòng cả. Chỉ là ta nghĩ…”

Nàng vốn luôn hy vọng rằng bản thân sẽ có cơ hội trở về, vốn cho rằng thân xác này không phải của nàng. Nàng không thuộc về nơi đây, cũng không chắc rằng liệu có ngày nào đó nàng sẽ bị thoát ly khỏi thân xác này không, nên nàng luôn phải xử sự vô cùng cẩn trọng. Hơn nữa, mục đích ban đầu của nàng khi tiến cung vốn dĩ là để tìm hiểu thêm về những điều mình cần biết, chứ không phải vì hoàng đế, nàng không có tình cảm với hắn, nàng cũng không muốn tranh sủng cùng những nữ nhân khác, nên đương nhiên nàng sẽ không cần bận tâm việc hắn có hứng thú với nàng hay không. Nàng từ một nữ nhân chưa từng nếm trải mùi vị của tình yêu, lại đột ngột trở thành thê tử của một người xa lạ, lại còn là một thê tử không chính thức, không danh không phận. Tú nữ nhập cung chỉ đơn giản là vào cung, rồi chờ đợi được hoàng thượng sủng hạnh, không một tờ hôn thú, không một lễ cưới dù chỉ đơn giản. Giống như một món hàng đang chờ đợi để được sử dụng hơn. Nếu đã là như vậy, cần hắn sủng hạnh để làm gì? Thật tâm nàng không hề mong điều đó xảy ra.

Y Vân và Yên Chi thấy nàng đang nói thì ngừng lại, nét mặt trở nên trầm tư, thoáng chút buồn phiền thì vô cùng tò mò, nhìn nàng chằm chằm.

“Chủ tử nghĩ gì cơ ạ?”

“Ta chỉ là cảm thấy việc được bệ hạ ân sủng vốn dĩ không phải là việc quan trọng, điều quan trọng là bệ hạ cảm thấy thoải mái. Ở bên cạnh ai cũng được, chỉ cần bệ hạ thích là được, phải không? Ta không muốn ngày ngày cất công tìm cách để bệ hạ chú ý tới mình, nếu tốn thời gian vào những việc vô nghĩa như vậy thì nên tìm cách để sống sao cho thật tự do tự tại không tốt hơn sao? Trong hậu cung này, đối với những nữ nhân khác, bệ hạ là người quyền lực nhất, là người mà họ cần lấy lòng để đảm bảo cuộc sống sau này của mình. Còn đối với ta, bệ hạ chỉ đơn giản là phu quân của ta mà thôi. Ta cần một nam nhân yêu thương chăm sóc ta cả một đời, chứ không phải là người chỉ có thể cho ta một vài ngày hạnh phúc. Bệ hạ có thể cho ta điều mà ta cần không? Ta nghĩ là không. Hậu cung ba ngàn giai lệ, có lý nào người lại chỉ để ý một nhành hoa dại? Nếu đã là như thế, thà rằng không tiếp xúc, không có tình cảm, có phải sẽ tốt hơn rất nhiều không. Với những cung tần khác, họ cần một hoàng đế, với ta, ta chỉ cần một đấng phu quân mà thôi.” Tuệ Tâm nghiêm túc đáp

“Thì ra chủ tử có suy nghĩ như vậy.” Yên Chi gật gù. “Nghĩ lại thì đó chẳng phải điều mà mọi nữ nhân đều mơ ước sao? Có một gia đình cùng với phu quân mà mình yêu mến. Nhưng chủ tử à, chúng ta đã không còn là những thiếu nữ ngây thơ của ngày trước rồi, hiện tại chúng ta đang sống trong cung, là người của bệ hạ. Dù có muốn hay không, thì người cũng phải hứa với nô tì sẽ hầu hạ bệ hạ thật chu đáo nếu như người đến đây đấy nhé.”

“Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Thật tình, xem ra ta đã dễ dãi với các người quá rồi, giờ thì không biết ai mới là chủ tử đây.” Tuệ Tâm lườm Yên Chi, bó tay đầu hàng. Cái gì mà hầu hạ thật tốt chứ? Nói không chừng cả đời này bệ hạ cũng không đặt chân tới đây đâu.

Phía bên ngoài, hai bóng người đứng đó khá lâu cuối cùng cũng xoay người bỏ đi. Hứa Hằng một tay chắp sau lưng, khoan thai rời khỏi, nét mặt thâm trầm.

“Bệ hạ, thật sự không cần vào đó sao?”

Tiểu Mạnh Tử, thái giám thân cận bên cạnh Hứa Hằng khom lưng hỏi nhỏ. Hôm nay bệ hạ muốn tới đây một chút, vốn dĩ định lưu lại uống trà, vậy mà lại không cho hắn lên tiếng thông báo, lúc nghe thấy bên trong đang nói chuyện, thì lại đứng nghe một lúc rồi bỏ về.

Hứa Hằng không trả lời, chỉ lạnh lùng nói “Trở về Cam Tuyền cung.”

Những điều Tuệ Tâm vừa mới nói khiến hắn suy nghĩ. Đó có phải là những lời nói thật lòng hay không? Một phu quân? Ở trong hoàng cung lâu như vậy, hắn cũng đã quên mất rằng ai cũng cần có một người bên cạnh để yêu thương. Hàng ngày, hắn ngoài việc lo chuyện triều chính thì không có thời gian để bận tâm đến những điều khác. Ngay cả khi ban lệnh tuyển tú nữ, hắn cũng chỉ đơn giản nghĩ rằng mình đã tới tuổi có phi tần, nên nhanh chóng sinh con đẻ cái, chỉ vậy mà thôi. Vậy mà Lưu Tuệ Tâm đó, nàng ta lại không hề quan tâm tới địa vị của hắn, mà chỉ cần một phu quân thôi sao?

Xem ra, hắn nên để ý tới tài nhân này nhiều hơn một chút rồi.

Chẳng mấy chốc, đã tới ngày làm lễ sắc phong quận chúa. Tuệ Tâm mặc bộ y phục do Ti chế phòng chuẩn bị, mái tóc dài chia làm hai nửa, một phần vấn lên thành hình đóa hoa, một nửa buông xõa. Yên Chi giúp nàng vấn tóc, sau mái đầu gắn một bông hoa mẫu đơn kết bằng một dải lụa màu vàng kim, đằng trước đem trâm hoa mai loại nhỏ cài trên phần tóc vấn hoa. Lại đem những thứ đồ trang sức do Ti trân phòng mang tới đeo cho nàng, khuyên tai và vòng cổ hồng ngọc làm nổi bật lên bộ y phục màu đồng sáng, cổ tay đeo vòng như ý, nhìn nàng rực rỡ như một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ trong nắng sớm. Đáng tiếc thay, dù xinh đẹp đến mấy, thì trong mắt của những con người sống ở thời đại này nàng vẫn chỉ là một nữ nhân gầy gò xấu xí mà thôi.

Lễ sắc phong diễn ra tại Vĩnh Thọ cung, mọi việc được chuẩn bị nhanh chóng chỉ vỏn vẹn trong một tuần. Khắp nơi trong Vĩnh Thọ cung giăng đèn kết hoa, hai bên lối đi trải thảm nhung đỏ, những chậu hoa thược dược nở bung rực rỡ xếp cách nhau một khoảng, những chùm hoa lụa giăng khắp xung quanh, từng hàng từng hàng bàn ghế nho nhỏ xếp gọn gàng để người tới dự tiệc ngồi. Ruy băng lụa treo đầy trên những cành cây, bay phất phơ trong gió. Khung cảnh tráng lệ vô cùng.

Yên Chi vùng Y Vân đi theo Tuệ Tâm khoan thai tiến vào Vĩnh Thọ Cung, nàng nâng váy, ngồi vào chỗ ngồi đã được chỉ định, cùng các phi tử khác chờ đợi các đại quan tiến vào tham dự lễ sắc phong.

Phụ thân của nàng và phụ thân của Quách Liễu có địa vị cao nhất, nên có vị trí ngồi cạnh nhau, cũng gần chỗ ngồi của hoàng thượng nhất, Quách Liễu đã được phong chức thường tại nên cũng ngồi ở vị trí cao nhất, đối diện với hai vị tể tướng. Còn Tuệ Tâm tuy có địa vị thấp nhất, nhưng xuất thân cao quý vì có cha là tể tướng nên vẫn được xếp ngồi ở trên đầu, ngay bên cạnh Quách Liễu. Đương nhiên cả hai người bọn họ chẳng vui vẻ gì khi phải ngồi cạnh nhau, nhưng vì trước mặt nhiều người, không tiện biểu thị thái độ nên cũng chỉ tỏ vẻ thản nhiên như không. Tể tướng Lưu Khiêm vừa nhìn thấy ái nữ, liền không quản hình tượng mà vẫy tay với Tuệ Tâm, khiến nàng không nhịn được mà bật cười.

Tiếng chuông canh điểm giờ ngọ đã tới, từ bên ngoài vang vọng tiếng Tiểu Mạnh Tử vang lên thật lớn.

“Hoàng thượng giá đáo. Thái hậu nương nương giá đáo.”

Toàn thể những người có mặt tại đây đều nhất loạt quỳ xuống hô vang.

“Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu thiên tuế thiên thiên tuế.”

Hứa Hằng không vội vã, chậm rãi dìu Phương Ngọc thái hậu ngồi lên tọa kỷ, lại thong thả ngồi lên ngai vàng, rồi mới lên tiếng.

“Chúng ái khanh bình thân.”

“Tạ hoàng thượng.”

Bá quan văn võ cùng toàn thể cung tần tạ lễ rồi ngồi xuống ngay ngắn.

Hứa Hằng nghiêm trang phất tay áo, Tiểu Mạnh Tử nhận lệnh, bước lên phía trước với một đạo thánh chỉ trong tay.

“Truyền dân nữ Triệu Bảo Ngọc nhập điện.”

Tất cả mọi người đều hướng mắt ra phía cửa điện, tử bên ngoài, một tiểu nữ đáng yêu đang chậm rãi tiến vào. Thân ảnh nhỏ nhắn mặc bộ hoàng phục màu đỏ rực, mái tóc được vấn cầu kì, đầu đội kim quan, chân đi hài thêu hoa, hông đeo thắt lưng bạc gắn lục lạc, tư thái nhã nhặn mà cao quý. Qủa thật là khác xa so với lần đầu tiên gặp mặt Tuệ Tâm.

Hứa Hằng lại phất tay thêm một lần nữa, Tiểu Mạnh Tử liền mở thánh chỉ, đọc dõng dạc.

“Dân nữ Triệu Bảo Ngọc tiếp chỉ.”

“Bảo Ngọc cung kính quỳ xuống, thanh âm nhu thuận đáp.

“Nô tì xin nghe thánh dụ.”

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Dân nữ Triệu thị, song thân đã mất, nay cùng trẫm có duyên gặp mặt, xem như phận trời ban xuống. Xét thấy, tướng mạo đoan trang, tính tình nhu thuận, hiếu thảo, rất hợp ý trẫm. Nay trẫm thừa phụng thái hậu từ mệnh, tấn phong chức vị quận chúa, tự là Bảo Ngọc, hiệu là Minh Châu. Ban cho ngự tại Vĩnh Hòa cung. Lại ban thưởng ba mươi xấp lụa quý, hai mươi vạn lượng vàng, ba mươi vạn lượng bạc, kì trân dị bảo ba hòm, cùng hai mươi hòm châu báu, khâm thử.”

Đọc xong chiếu chỉ, Tiểu Mạnh Tử cuộn thánh chỉ lại, hai tay giơ ra phía trước, nói lớn.

“Minh Châu quận chúa, mời tiếp chỉ.”

Bảo Ngọc đứng dậy, vén váy đi tới gần, cúi thấp đầu, hai tay nâng cao đón lấy thánh chỉ.

“Thần xin lĩnh chỉ, tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.”

Toàn thể mọi người liền đứng dậy hướng tới Bảo Ngọc hành lễ, hô vang.

“Minh Châu quận chúa vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Phương Ngọc thái hậu cười vô cùng phúc hậu, dịu dàng nói vỗ vào ghế ngồi còn trống bên cạnh mình.

“Ngọc nhi, mau lại gần đây với ai gia.”

Bảo Ngọc lúc này mới cởi bỏ đi vẻ nghiêm túc ban nãy, ngây thơ toét miệng cười, nâng cao tà váy lê bước về phía thái hậu, khi đi gần tới nơi, nàng quay sang nhìn về phía Mạc Danh đang đứng phía sau dãy ghế của các phi tử, thẳng hướng ngồi của Tuệ Tâm, cười rạng rỡ. Tuệ Tâm thấy vậy cũng khẽ mỉm cười gật đầu như lời chào hỏi.

Sau khi đã đọc chiếu chỉ sắc phong xong, Quách tể tướng đột nhiên đứng dậy, cung kính chắp tay với Hứa Hằng.

“Muôn tâu bệ hạ, hôm nay là ngài đại lễ của Hiên Viên quốc ta, thật là một dịp vui hiếm có. Vi thần được nghe nói, Lưu tài nhân – ái nữ của Lưu tể tướng đây vốn tinh thông âm luật, tường tận thơ ca, tài năng khó ai sánh kịp. Nay xin mạo muội hỏi Lưu tài nhân liệu có thể ngâm một bài thơ dâng tặng quận chúa, cùng hoàng thượng và thái hậu, để hạ thần được mở mang tầm mắt hay không?”

Sắc mặt Tuệ Tâm thoáng chốc tối sầm lại. Ai cũng biết Lưu Tuệ Tâm học thức nông cạn, cái gì cũng không biết. Được nằm trong danh sách tiến cung phần lớn là nhờ vào Phương Ngọc thái hậu và có được chức vị tài nhân này chỉ là do nhan sắc của nàng không đủ để được phong vị mỹ nhân mà thôi. Vậy mà lúc này ông ta lại muốn nàng ngâm thơ, rõ ràng là muốn làm bẽ mặt nàng trước mặt tất cả mọi người mà.

Không ít quan nhân lén nhìn về phía Tuệ Tâm, ngầm so sánh. Tuệ Tâm mặc bộ y phục màu đồng, Quách Liễu mặc bộ y phục tím đậm. Một người béo, một người gầy, một người xinh đẹp, một người xấu xí. Chính vì đặt ngồi cạnh nhau, nên nhìn Quách Liễu vốn xinh đẹp lại càng thêm xinh đẹp, Tuệ Tâm vốn xấu xí gầy gò, càng nhìn lại càng chẳng ra làm sao.

Hứa Hằng hướng mắt về phía Tuệ Tâm hỏi. “Nếu Quách tể tướng đã mở lời, vậy…Lưu tài nhân?”

Tuệ Tâm đứng dậy trong ánh nhìn hiếu kì của tất cả mọi người, mặt hơi tái đi, mãi cũng không thốt nên lời. Thật mỉa mai làm sao khi nàng lại không thể nói đồng ý, việc nàng may mắn biết cổ ngữ là nhờ vào ông ngoại của nàng trước kia có dạy cho nàng, nhưng nếu để trổ tài thơ phú thì nàng không cách nào làm được, nàng đâu biết làm thơ cổ. Nhưng nàng cũng không thể tự làm bẽ mặt mình bằng cách từ chối được.

“Chắc hẳn Lưu tài nhân hôm nay không có hứng thú làm thơ, vậy nếu đàn một khúc nhạc thì sao?” Quách tể tướng vẫn không chịu bỏ qua cơ hội bêu xấu nàng.

Đàn? Nàng cũng không biết. Thấy nàng ấp úng, một vị quan nhân không hề khách khí mà bật cười đầy mỉa mai.

“Cái gì cũng không biết, nhan sắc lại dưới mức tầm thường, chẳng hiểu làm thế nào mà lệnh nữ của Lưu đại nhân lại có thể trở thành tài nhân vậy chứ.”

“Trần đại nhân, cái này là do sự giáo dục, cũng không trách được.” Quách tể tướng liền nhếch môi tiếp lời.

Tuệ Tâm vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nỗi uất ức trào dâng khiến nàng muốn bật khóc. Nàng vốn không muốn tranh đua với đời, nhưng tại sao cha con nhà họ Quách luôn muốn nhằm vào nàng, tìm đủ mọi cách để khiến nàng phải xấu mặt? Nếu chỉ là nhắm vào nàng thì thôi đi, nàng cũng phần nào chịu đựng được, nhưng họ lại cố tình muốn nàng mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, lại xúc phạm cả phụ thân của nàng. Nàng kém cỏi là vì nàng không phải người của thời đại này, nhưng cha mẹ nàng đã nuôi dạy nàng hai mươi mấy năm, chăm lo cho nàng khôn lớn, lo cho nàng ăn học đầy đủ. Còn Lưu Tuệ Tâm này, dù cho được Lưu gia nuông chiều quá mức khiến cho lười biếng, học thức nông cạn, nhưng tể tướng và tể tướng phu nhân đều hết mực thương yêu nàng. Khi nàng đến đây, không người thân thích, cái gì cũng xa lạ, nhờ có tình thương yêu của họ mà nàng đã cảm thấy lòng ấm áp biết bao, khiến nàng thấy như đó chính là cha mẹ ruột của mình vậy. Dù rằng nếu như ngày hôm nay, người đứng đây không phải là nàng mà là Lưu Tuệ Tâm thực sự thì kết quả cũng sẽ chẳng hề thay đổi, nhưng khi nàng nhìn thấy Lưu tể tướng vì nàng mà bị người ta sỉ nhục, chính bản thân lại phải đứng đây để người ta soi mói cười cợt, nàng quả thực là chịu không nổi. Ngay khi nàng định lên tiếng phản bác thì đã thấy Lưu tể tướng đứng dậy chắp tay với Hứa Hằng.

“Thật khiến cho bệ hạ cùng các vị đại nhân chê cười rồi. Lão phu quả thật là không dạy dỗ nữ nhi được tốt. Con bé đó, ngay từ nhỏ đã đọc nhiều hiểu rộng, chỉ là do hạ lão phu quá nuông chiều, khiến nó trở nên chểnh mảng. Lại quá chủ quan nghĩ rằng, nữ nhi thì không cần học nhiều, chỉ cần sau này có được một vị phu quân tốt, có thể chăm lo cho nó thay lão phu, vậy là đã khiến cái thân già này an lòng rồi. Dẫu là vậy, đứa nhỏ này vẫn khiến lão phu này tự hào. Vì ít nhất, lão phu cũng đã dạy dỗ nó trở thành một người ngay thẳng, bởi vì nó không biết cách nhìn thấu lòng dạ hiểm độc của một số kẻ xấu xa hơn cả loài rắn rết, lại ngây ngô, nghĩ gì nói nấy, nên khiến nhiều người hiểu lầm. Thiết nghĩ, trên đời này không ai hiểu con bằng cha, tuy rằng trong mắt người khác, nó là một nữ nhân không ra gì, nhưng lão phu hiểu được rằng, nó là một đứa con hiếu thảo. Trên hết, nó là người sống tình cảm, hiền lành, không giống như một số hạng người dạ thú mà mặt cũng chẳng giống người, mồm miệng thối hoắc mà lúc nào cũng thích tỏ ra nho nhã, luôn tìm cách châm chích người khác mà lại cố ra vẻ đạo mạo, làm hồ ly tinh đi quyến rũ tình lang của người khác mà lại ra vẻ vô tội. Thật sự là khiến người khác buồn nôn muốn phỉ nhổ.”

“Ông…”

Quách tể tướng tức giận đập bàn đứng dậy, còn Quách Liễu cũng tím tái cả mặt mày. Ai mà chẳng biết, người mà Lưu tể tướng đang mắng là ai, ai mà chẳng từng nghe câu chuyện tình tay ba giữa Quách Liễu và Tuệ Tâm. Rốt cuộc, hai người bọn họ cũng xấu mặt không kém. Còn Tuệ Tâm, nhìn thấy phụ thân công khai ra mặt bảo vệ mình như vậy, thì cảm động đến rơm rớm nước mắt.

“Đủ rồi.” Hứa hằng cả giận đập tay lên tay vịn long ỷ, nhíu mày nói. “Nãy giờ thấy trẫm không nói gì, các ngươi liền cho rằng muốn nói gì thì nói phải không? Vào ngày này, ở tại đây, vậy mà lại tranh cãi với nhau như vậy. Sao hai ngươi không nghĩ tới mình đang mang địa vị gì, thân phận gì? Thử nhìn lại mình xem, có còn ra thể thống gì nữa hay không?”

Lời vàng đã thốt, hai vị tể tướng đương nhiên không muốn khiến hoàng đế tức giận, liền im lặng ngồi xuống.

Hứa Hằng nhìn về phía Tuệ Tâm vẫn đang đứng đó, mi tâm vẫn nhíu chặt, nhưng giọng nói đã dịu đi ít nhiều.

” Lưu tài nhân, hôm nay nàng đã mệt rồi, trở về cung nghỉ ngơi đi.”

“Bệ hạ.” Tuệ Tâm hướng đôi mắt đỏ hoe nhìn Hướng Hằng, dịu dàng nói “Thần thiếp tài hèn sức mọn, không biết ngâm thơ đánh đàn, nhưng hôm nay cũng có chuẩn bị một tiết mục dâng tặng mọi người. Nếu bệ hạ cho phép, thần thiếp xin phép được hiến tặng một điệu Phiên Vân Phúc Vũ.”

Không chỉ Hứa Hằng mà tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên. Hứa Hằng phất ống tay áo, chậm rãi nói.

“Chuẩn tấu.”