Thời đại này còn chưa phát triển, vẫn còn sử dụng gương đồng, nên hơi khó nhìn. Nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ, nữ nhân này da trắng tựa ngọc, mịn tựa như nhung, không chút tì vết, tóc đen suôn dài, môi thắm như son, rèm mi cong vút, đen như mực phủ trên một đôi mắt to tròn trong sáng, dịu dàng như làn nước thu ba. Sống mũi cao thẳng như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, hàng lông mày thanh mảnh như lá liễu còn non tơ, gò má hây hây như thoa một lớp phấn hồng cánh sen. Nữ nhân này, quả thực quá xinh đẹp. Vì cớ gì lại nói nàng là một xú nữ chứ? Người ở thời đại này bị hỏng mắt hết rồi hay sao? Nàng cẩn trọng suy nghĩ một chút, nhớ ra những người mình đã gặp ngày hôm nay, lại nhớ đến cách nói của mọi người. Nàng đã lờ mờ hiểu ra được sự việc. Có lẽ ở thời đại này, người ta quan niệm nữ nhân phải béo mới được coi là đẹp. Bằng chứng là lúc này đây, khi nàng đang đứng tựa cửa sổ ngóng Thiên Thiên mang sách về, những gia đinh nam trong phủ đều ngoái lại nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ si mê. Nàng hoàn toàn bất lực. Một nhan sắc kiều diễm đến nhường này, vậy mà lại bị coi là xấu xí, quả thực quá uổng phí. Nhưng một lúc sau suy nghĩ lại, việc nàng bị coi là xấu xí biết đâu lại là điều tốt. Qúa xinh đẹp không chừng sẽ mang phải họa sát thân, nhưng nếu quá xấu xí cũng sẽ có nhiều thiệt thòi. Vì vậy nàng suy nghĩ rằng, trước hết nàng cần tập quen với thân phận này, tìm hiểu về thế giới nàng đang sống, rồi sau đó tìm cách để quay trở về. Cách duy nhất để tìm hiểu về nơi này mà không muốn bị lộ thì phải đọc nhiều sách. Dù rằng cách nhanh nhất để tìm hiểu là hỏi những người xung quanh nàng, nhưng nàng e rằng sẽ khiến người khác hoài nghi, muốn giải thích cũng sẽ khó khăn, nói không chừng nàng còn bị cho là bị điên. Ai lại có thể tin tưởng vào chuyện tá thi hoàn hồn này, đến bản thân nàng là đương sự còn cảm thấy khó tin nữa là.
Thiên Thiên khệ nệ vác đống sách vào phòng, sau đó, từng chồng sách lớn được các gia đinh khác lần lượt bê vào, chất đầy ở đầu giường của nàng. Tiếp đó nữa là cha mẹ của nàng nước mắt lưng tròng tiến vào phòng, xúc động nắm tay nàng, bày tỏ niềm hạnh phúc vô hạn.
"Tâm nhi, cuối cùng con cũng đã biết suy nghĩ rồi, thật tốt quá. Chúng ta rất tự hào về con." Nàng im lặng, không nói được lời nào, thiên địa ơi, nàng chẳng qua chỉ là muốn đọc sách thôi, có cần bày ra bộ dạng như thể nhìn thấy điều gì quá kì lạ như vậy hay không? Mãi tới sau này nàng mới biết, thì ra ở phủ tể tướng, đây quả thực là chuyện lạ, vô cùng lạ. Vì nữ nhân này, tuy là ái nữ nhà quan, nhưng lại vô cùng lười nhác, từ nhỏ tới lớn chỉ ham chơi chứ không ham học. Dù tể tướng gia đã mời biết bao thầy tài tới dạy văn thơ lễ nghĩa cho nàng, nhưng nàng lại nhác học, luôn tìm cách trốn đi chơi, thế nên đã tới từng này tuổi, biết đọc, biết viết đã là một kì tích chứ đừng nói là bỏ thời gian ra đọc sách. Nàng muốn ngửa mặt kêu trời mà kêu than, nữ nhân này, có chút ý thức nào về bản thân mình hay không vậy hả? Đã bị gọi là xú nữ, lại không biết trau dồi kiến thức, tài nghệ, lại để tới mức bị gọi là điêu phụ, rốt cuộc thì nàng đã nhập hồn vào một nữ nhân tệ hại đến thế nào vậy hả?
Nàng phải nói khéo mãi, mới tiễn được hai vị phụ mẫu cùng Thiên Thiên ra ngoài để có không gian riêng. Nếu không, nói không chừng họ sẽ mở tiệc ăn mừng ngay tại phòng nàng cũng nên.
Tể tướng gia cùng tể tướng phu nhân miễn cưỡng bị tiễn ra khỏi phòng, vẫn vô cùng hân hoan phấn khởi, tay bắt mặt mừng, hỷ lệ rơi đầy mặt, mừng tới nỗi muốn mở tiệc khao cả phủ.
"Phu nhân, nàng nói xem, Tâm nhi của chúng ta đã lớn rồi, đã biết chuyên tâm đọc sách rồi." Tể tướng gia mừng mừng tủi tủi nắm tay tể tướng phu nhân.
"Phải, phải, thật đáng mừng, thật đáng mừng." Tể tướng phu nhân cũng hỉ hả nắm tay tể tướng đại nhân.
"Nàng nói xem, hình như từ sau khi bị cái tên Dịch Hạch đó xô ngã, nó mới trở nên như vậy."
"Đúng, đúng, có phải là vì bị đập đầu vào tảng đá nên mới thành ra như vậy?" Tể tướng phu nhân hồ nghi.
"Vậy.." Tể tướng gia suy nghĩ một chút "Nếu xô nó ngã lần nữa..." Nói không chừng có thể khiến cho nàng trở thành người hoàn toàn khác.
Đương nhiên, tể tướng gia bị tể tướng phu nhân véo tai không chút thương tiếc.
Có bậc cha mẹ nào lại muốn xô ái nữ của mình ngã đập đầu vào tảng đá cơ chứ? Tể tướng gia cũng quá hồ đồ rồi.
Tuệ Tâm ở trong phòng liền mấy ngày, trừ lúc ăn uống và làm vệ sinh cá nhân ra, nàng không lúc nào rời tay khỏi cuốn sách. Số lượng sách đã đọc chất ở đầu giường ngày càng nhiều. Qua những quyển sử sách nàng đã đọc, nàng ít nhiều biết về đất nước này. Thiên hạ trước kia chia thành bảy nước lớn: Thiên quốc, Di quốc, Nguyệt quốc, Vân quốc, Thiên An quốc, Ngân quốc và Kim quốc. Thuở đó, Di quốc là cường quốc hùng mạnh, thịnh trị nhất trong thất quốc. Cách đây khoảng hơn một nghìn năm trước, triều đại của hoàng đế Nam Cung Thiên, Di quốc cùng Nguyệt quốc sát nhập, đổi tên thành Nghi quốc, thưở đó có nhiều lời đồn đại nổi lên, có người nói Nguyệt quốc là cái tên được kết hợp từ tên của hai nước, cũng có người nói, cái tên Nghi quốc thực chất lấy từ tên của nhị vương phi – Uyển Nghi, là người mà cả hoàng đế Di quốc và hoàng đế Nguyệt quốc si mê. Đương nhiên, sự thật thế nào thì không ai hay biết. Nghi quốc có mối giao hảo với Kim quốc, trải qua thời kì thái bình thịnh trị nhất lịch sử trong khoảng tám mươi năm. Khoảng hơn bốn trăm năm sau, kể từ khi hoàng đế Nam Cung Thiên qua đời, Nghi quốc bất ngờ trải qua một trận hỏa hoạn lớn, toàn bộ đế quốc chìm trong biển lửa, Nghi quốc từ đó sụp đổ. Hơn chục năm sau, tộc trưởng của bộ tộc Mãn Thị đứng lên thống nhất đất nước, xây dựng nên một đế quốc mới, bản thân ông ngồi vào ngai vàng, lấy hiệu Hiên Viên đế, đặt tên đất nước là Hiên Viên quốc. Chỉ trải qua khoảng hơn năm trăm năm từ thời Hiên Viên đế, Hiên Viên quốc sớm trở nên cường thịnh, hùng mạnh, người dân kéo đến sinh sống ngày càng đông đúc, các hoạt động thương nghiệp, nông nghiệp, công nghiệp đều phát triển vô cùng mạnh mẽ. Sớm đưa Hiên Viên quốc từ một đế quốc điêu tàn trở thành một cường quốc hùng mạnh, sánh ngang với lục quốc.
Đọc càng nhiều, biết càng nhiều, thì thất vọng cũng càng nhiều. Càng tìm hiểu, nàng càng cảm thấy hoang mang. Tất cả những điều này, nàng chưa từng được học trước đây, nàng chưa từng được nghe tới cái tên Nghi quốc hay Hiên Viên quốc, càng chưa từng nghe nói thế giới này chia làm bảy nước lớn. Nàng rốt cuộc đã lưu lạc tới đâu? Nơi đây, dường như hoàn toàn không thuộc về thế giới của nàng. Xuyên không về nơi này, nàng làm cách nào mới có thể trở về? Nàng phải làm sao? Ai sẽ nói cho nàng biết?
Tuệ Tâm cảm thấy vô cùng đau đớn, nàng phẫn nộ, nàng tuyệt vọng. Chỉ một cái gạt tay, nàng đem toàn bộ sách ở trên bàn gạt xuống đất. Nàng gục mặt xuống bàn, bàn tay đấm thật mạnh lên mặt bàn, như muốn để cảm giác đau đớn ở tay lấn áp đi nỗi đau đang dâng tràn nơi lồng ngực. Nàng thét lên, như một con thú bị thương đang bị dồn vào đường cụt, nước mắt nàng thoáng chốc rơi ướt đầm tay áo. A hoàn Thiên Thiên ở ngoài nghe tiếng gào khóc của nàng, vội vàng chạy vào, liền bị nàng cầm sách ném đuổi ra ngoài. Bất cứ ai, kể cả tể tướng gia cùng tể tướng phu nhân cũng đều không dám bước chân vào phòng nàng, chỉ cần lại gần, nàng sẽ ném sách đuổi đi. Họ chưa từng nhìn thấy nàng mang một bộ dáng đau đớn tuyệt vọng đến như vậy, đôi mắt nàng đỏ ngầu, nàng cứ thế thét lên, gào khóc đến mức cổ họng như muốn rách toạc ra. Nàng muốn khóc cho tới khi mắt mình chảy máu, cho tới khi nàng không còn nhìn thấy cái gì nữa, để nàng không phải nhìn thấy mình đang sống trong một thế giới đầy xa lạ. Nàng muốn xé toạc cổ họng mình ra, để không phải trò chuyện với những người nàng biết mặt. Muốn đôi tai mình không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa, để không phải nhận ra nàng đang phải sống cùng với những người nàng chưa từng quen biết. Nàng muốn bản thân mình chết đi, như vậy, có khả năng nàng sẽ được trở về. Nàng không muốn sống ở đây, nàng muốn trở về với gia đình, với những người thân yêu của mình. Nàng còn bạn bè, còn một đợt thực tập tốt nghiệp chưa hoàn thành, nàng còn muốn sau khi tốt nghiệp, có thể cùng gia đình đi ăn mừng một bữa, còn có thể cùng bạn bè đi du lịch.
Nhưng thế giới của nàng nay đã hoàn toàn đảo lộn, mọi sự trật tự bị phá nát, nàng chông chênh giữa một nơi hoàn toàn xa lạ, với những con người xa lạ.
Nàng không nhớ nổi mình đã khóc bao lâu, cho tới khi đôi mắt cay xè, cổ họng khô khốc, toàn thân mệt nhừ, nàng leo lên giường ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn ứa ra ngay cả khi nàng say ngủ. Tỉnh giấc, nhìn khung cảnh xung quanh vẫn lạ lẫm như vậy, nước mắt lại vô thanh vô tức rơi xuống. Nhìn tới bàn ăn đặt giữa phòng xếp đầy cao lương mỹ vị, nàng lao tới, ra sức ăn, ăn thật nhiều, ăn cho tới khi ói ra vẫn tiếp tục ăn. Vừa ăn, nước mắt nàng vừa rơi xuống, nàng hành động như một kẻ điên mà chính nàng còn chẳng biết mình đang làm gì, với mục đích gì. Nàng cứ ăn cho tới khi ói ra, rồi lại ăn, lại ói, cứ liên tục như vậy, cho tới khi trên bàn ăn không còn chút gì, cho tới khi cơ thể rã rời, nàng lại lên giường ngủ, rồi lại khóc, lại ăn, lại ói, lại ngủ...
Nàng cứ như vậy hành hạ chính bản thân mình, dường như chỉ có cách đó mới có thể làm vơi bớt đi nỗi đau của nàng. Một ngày kia, nàng tỉnh dậy, mỗi cái nhấc chân nhấc tay đều không có chút sức lực. Toàn thân nàng bải hoải, không có sức sống, cơ thể bị nàng hành hạ tới rệu rã. Nàng nghĩ, cứ tiếp tục hành xác như thế này đến bao giờ, chi bằng chịu đau đớn một lần, tìm cách để trở về thế giới hiện đại, như vậy còn hơn là cứ phải sống một cách tuyệt vọng như vậy. Nghĩ thế, nàng gắng sức gượng dậy, bàn tay nàng miết trên thanh chắn phía đầu giường, sau đó, nàng dùng hết sức mình, đập đầu thật mạnh vào đó.
Một cơn xây xẩm choáng váng kéo theo cảm giác đau đớn ập tới, nàng có thể cảm thấy, có một dòng ấm nóng đang chảy từ trán mình xuống. Sau đó, thế giới xung quanh chìm vào bóng tối, nàng lịm đi.
Một giọt nước mát từ đâu rơi xuống bên má Tuệ Tâm, lăn xuống, rồi dường như, có một chiếc khăn ẩm đang nhẹ nhàng lau trên gương mặt nàng. Nàng yếu ớt mở mắt, nhìn thấy khung cảnh xung quanh vẫn cổ xưa như vậy. Nàng thở dài, thất bại rồi, thì ra không phải cứ chấn thương ở đầu là có thể trở về. Thiên Thiên đang vừa lau mặt cho nàng, vừa khóc thút thít. Nhìn thấy nàng tỉnh dậy, Thiên Thiên mừng quýnh, vất vội chiếc khăn đang cầm trên tay vào chậu nước, quỳ sụp xuống đất, liên tục dập đầu.
"Tiểu thư, Thiên Thiên cầu xin tiểu thư, tiểu thư có phiền muộn điều gì thì xin cứ lấy Thiên Thiên ra trút giận chứ đừng tự hành xác mình như thế. Tiểu thư cứ như vậy, cả lão gia lẫn phu nhân đều lo lắng. Lão gia mấy lần muốn dẫn người đi tìm Lý công tử tính sổ, nếu không phải có phu nhân ngăn lại thì đã xảy ra chuyện lớn rồi. Phu nhân thì khóc lên khóc xuống, cơ thể suy nhược mà đổ bệnh. Cả hai người vì tiểu thư mà đau lòng lắm. Nô tì cầu xin tiểu thư, ngàn vạn lần bái lạy tiểu thư, xin tiểu thư đừng như vậy nữa. "
Thiên Thiên dập đầu liên tục, khiến cho vầng trán trắng trẻo đỏ ửng lên.
Tuệ Tâm nhìn Thiên Thiên, muốn giải thích nhưng rồi lại thôi. Nàng sẽ phải giải thích như thế nào đây? Rằng nàng thực sự không phải là Lưu Tuệ Tâm, nàng là người hiện đại xuyên không tới đây, và nàng cảm thấy đau đớn là vì nghĩ rằng mình không thể trở về ư? Vì vậy, nàng im lặng, thà rằng cứ để mọi người nghĩ rằng nàng đang đau khổ vì tình, ít ra, lý do đó nghe còn hợp lý.
"Em đứng dậy đi, ta không sao. Không cần phải lo lắng như vậy nữa, ta hứa với ngươi, ta sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Thiên Thiên mừng rỡ nhấc váy đứng dậy, lau đi nước mắt vương trên mặt.
"Tiểu thư, người nói thật ư? Thiên Thiên mừng quá. Tiểu thư, xin người đừng bao giờ làm như vậy nữa. Lão gia và phu nhân thấy tiểu thư đột nhiên muốn chuyên tâm đọc sách, những tưởng rằng người đã suy nghĩ thông suốt, muốn trau dồi kiến thức, ai dè người lại làm như vậy lần nữa, còn muốn tự vẫn, suýt chút nữa hù chết mọi người rồi."
"Lần nữa?" Tuệ Tâm khẽ nhíu mày.
"Vâng, lần trước tiểu thư vì muốn trở nên xinh đẹp để Lý công tử chú ý đến, ra sức ăn tới mức ói hết ra, kết quả ngã bệnh suốt một tuần." Thiên Thiên không nhận ra câu hỏi kì lạ của Tuệ Tâm, vô tư kể lại. "Sau lần đó, tiểu thư không ép mình ăn thật nhiều tới mức đó nữa, nô tì cũng tưởng rằng người đã bỏ cuộc rồi, ai dè lần này..." Thiên Thiên e dè liếc nhìn Tuệ Tâm, như sợ nàng sẽ nổi giận.
Tuệ Tâm trầm tư suy nghĩ, không nói gì. Một lúc lâu sau mới lên tiếng.
"Không phải sẽ có rất nhiều người cảm thấy vui mừng khi thấy ta như vậy hay sao? Bình thường ta đối xử với mọi người chẳng mấy tốt đẹp, thấy ta chết đi, nói không chừng sẽ có nhiều người hả hê ra mặt."
"Tiểu thư, sao người lại có thể nói như vậy?" Thiên Thiên cao giọng, phẫn nộ ra mặt. "Lý công tử cùng Quách tiểu thư đều là người xấu bụng, người không thể vì lời nói của bọn họ mà suy nghĩ lung tung. Tiểu thư tuy đôi lúc độc miệng, nhưng đều là những lời nói thật lòng, chỉ là không biết cách nói chuyện sao cho uyển chuyển nên mới bị mang tiếng. Hằng ngày tiểu thư đối xử với gia nhân trong phủ tuy không nói là tốt, nhưng cũng không hề bạc, những lúc vui vẻ còn ban thưởng. Ngày xưa, nếu không phải nhờ tấm lòng bồ tát của tiểu thư, chắc giờ này Thiên Thiên đã chết đói nơi đầu đường xó chợ rồi. Người đừng suy nghĩ quá nhiều, đối với Thiên Thiên, tiểu thư chính là tốt nhất. Ai dám mừng rỡ khi tiểu thư gặp chuyện, Thiên Thiên nhất định sẽ không tha cho kẻ đó."
Tuệ Tâm nhìn bộ dạng tức giận của Thiên Thiên, khẽ nheo mắt. Lời nói vừa nãy chỉ là nàng tùy tiện nói ra để thăm dò mà thôi, không ngờ câu trả lời lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng. Xem ra, thực chất Lưu Tuệ Tâm này cũng không phải người xấu bụng, chỉ là lời nói không hợp lòng người, lại thêm bộ dạng xấu xí nên mới bị người khác dèm pha, thêu dệt, gán cho tiếng xấu. Nàng không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ phất tay, ra hiệu cho Thiên Thiên lui ra ngoài.