Cố Duệ thấy Hứa Hằng đến, miệng cười như có như không, cầm quyền hành lễ.
“Hoàng huynh, cũng không có gì, chỉ là thần đệ đi qua đây, vừa hay bắt gặp Mỹ tài nhân đây đang trổ tài thổi kèn lá nên có đứng lại thọ giáo một phen.”
“Ồ?” Hứa Hằng nhướng mày, vừa có vẻ ngạc nhiên, lại vừa tỏ ra hứng thú.
Tuệ Tâm miệng cười mà tâm không cười. Vương gia ơi vương gia, người thấy ta như vậy chưa đủ mất mặt hay sao? Còn muốn để hoàng thượng cũng cười ta nữa hay sao?
“Hoàng huynh, thần đệ không quấy rầy hai người. Thần đệ trở về Dưỡng Tâm điện chờ người trước.”
Cố Duệ chắp tay hành quyền, sảng khoái cười lớn, xoay người rời đi. Tuệ Tâm xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn Hứa Hằng, hai vành tai cũng đỏ cả lên. Hứa Hằng nhìn ráng mây chiều trên gương mặt nàng, tâm tình tự nhiên cũng thoải mái hơn nhiều, nhẹ giọng nói.
“Thổi cho trẫm nghe một chút.”
Tuệ Tâm nghe vậy giật mình, vò nát phiến lá trong tay.
“Hoàng…hoàng thượng, thần thiếp vốn không biết thổi kèn lá, chỉ là lúc đi ngang đây, đột nhiên cao hứng. Không ngờ lại bị vương gia bắt gặp, khiến hoàng thượng cùng vương gia chê cười rồi.”
Hứa Hằng mỉm cười, hái một phiến lá xuống, đưa tới cho Tuệ Tâm.
“Nào, để trẫm nghe thử một chút.”
“Hoàng thượng…” Thật là không được mà.
“Hửm?”
Tuệ Tâm nhăn nhó, đón lấy phiến lá trong tay Hứa Hằng, đặt lên miệng, dùng sức thổi.
Một tràng âm thanh khiến người ta mất mặt một lần nữa vang lên. Tuệ Tâm quỳ sụp xuống đất, bối rối cúi đầu.
“Thần thiếp kém cỏi, thật sự khiến hoàng thượng chê cười rồi.”
Xong rồi, lần này nhất định sẽ bị hắn cười đến không còn mặt mũi nữa rồi.
Thế nhưng, không hề có một tiếng cười nào vang lên, dù là rất khẽ. Chỉ thấy một bàn tay to đưa tới, nâng nàng từ mặt đất đứng dậy. Tuệ Tâm ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười đọng trên môi Hứa Hằng, thoáng chốc liền ngơ ngẩn. Trầm tĩnh, ôn nhu, ngay cả trong đáy mắt cũng toát lên vẻ dịu dàng. Tảng băng nghìn năm này cũng có lúc dùng ánh mắt này nhìn nàng sao?
Hứa Hằng cầm phiến lá trên tay Tuệ Tâm, khẽ đặt trên môi, nhẹ nhàng thổi. Thanh như tiếng sáo, cao tựa chạm mây, lúc trầm lúc bổng, du dương da diết. Tuệ Tâm chưa bao giờ biết được rằng, chỉ một phiến lá lại có thể tạo nên những thanh âm tuyệt diệu đến thế. Thanh âm vừa dứt, nàng không kìm được vỗ tay rất lớn.
Hứa Hằng hài lòng vỗ nhẹ lên đầu Tuệ Tâm, mỉm cười.
“Lần sau trẫm sẽ dạy ngươi.”
“Thật không?” Tuệ Tâm nghe nói thế, hai mắt lập tức sáng rỡ, vui mừng vô hạn. Biểu hiện này khiến cho Hứa Hằng cảm thấy vô cùng hài lòng, miệng cười càng thêm sâu.
“Quân vô hý ngôn. Được rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi. Hoàng đệ còn đang chờ trẫm, trẫm trở về Dưỡng Tâm điện đây.”
“Thần thiếp cung tiễn hoàng thượng.”
Ở một nơi cách đó không xa, một cung nữ đứng hầu cạnh một nữ nhân mập mạp thân mặc phi phục. Trong đôi mắt của nàng, ngập tràn hận ý.
Buổi tối, Hứa Hằng lại ngự giá quang lâm đến Thanh Y các của Tuệ Tâm. Điều này khiến cho Tuệ Tâm rất ngạc nhiên, cũng rất buồn bực. Mấy ngày liền không làm ăn được gì, sao hắn cứ phải tìm đến chỗ nàng chứ? Không lẽ…hắn…?
“Trẫm muốn xem thử xem cơ thể ngươi không tiện trong bao lâu.”
Hứa Hằng như thể đi guốc trong bụng Tuệ Tâm, nửa nằm nửa ngồi trên giường, vẻ mặt trêu chọc nói.
Tuệ Tâm muốn hoặc là tự đập đầu vào tường, hoặc là đập gối vào cái bản mặt đáng ghét của hắn.
Sáng sớm hôm sau, Yên Chi giúp Tuệ Tâm vấn tóc, cười nói.
“Dạo gần đây hoàng thượng rất sủng ái chủ tử, thật là một chuyện đáng mừng.”
Phải rồi, rất đáng mừng. Nếu ngươi biết đêm nào chủ tử của ngươi cũng cùng hoàng thượng đắp chăn nói chuyện phiếm, để xem ngươi còn mừng được nữa hay không.
“Bên Ngọc Lộ cung cho người tới báo. Tộc Hoa Miêu Tây Cương vừa tiến cống bảy mươi hai xấp lụa quý, thái hậu chỉ giữ lại hai xấp, còn lại ban phát cho chủ tử các cung. Ngươi mau giúp chủ tử điểm trang nhanh một chút, để chủ tử còn tới Ngọc Lộ cung lĩnh vải.” Y Vân một bên thúc giục, Yên Chi le lưỡi nói.
“Biết rồi.”
Vừa bước chân vào sương phòng, tiếng cười nói rộn rã đã ngập tràn bên tai. Các cung phi khác đang cười nói vui vẻ, nhìn thấy Tuệ Tâm tới, lập tức im lặng, bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên kì quái.
“Thần thiếp tham kiến thái hậu.” Tuệ Tâm mặc kệ cái nhìn của mọi người, bình thản hành lễ.
“Mau đứng dậy.” Phương Ngọc thái hậu cười hiền từ nói. “Mới bệnh dậy, đừng nên đứng lâu, mau ngồi xuống.”
“Tạ ơn thái hậu.”
Tuệ Tâm nhìn quanh trong phòng, thấy Quách Liễu đang cao ngạo ngồi phía bên trái thái hậu, liền liếc mắt sang bên phải tìm chỗ ngồi. Chỉ còn một chỗ ngồi trống bên cạnh An phi, nhưng thân phận nàng thấp kém, theo lẽ thường không được phép ngồi ở đó. An phi lại không có vẻ gì kiêng nệ, dịu dàng vẫy tay với nàng.
“Muội muội, mau tới đây ngồi.”
An phi đã lên tiếng, Tuệ Tâm cũng không tiện chối từ, hơn nữa ngoài chỗ đó ra, cũng không còn nơi nào khác để ngồi, vì vậy nàng đành ngồi xuống. Ngồi còn chưa ấm chỗ, một giọng nói kiêu căng hách dịch đã vang lên.
“Mỹ tài nhân thân phận thấp kém, theo lẽ thường phải ngồi ở dưới. Trước kia khi mới nhập cung có thể niệm tình gia thế để được ngồi trên, nhưng nay cũng đã qua hai năm rồi, há lại có thể vô phép vô tắc như thế? Chẳng phải là coi thường các cung phi khác sao?”
“Quách muội muội hà tất phải nói vậy.” An phi cười nói. “Lâm Tần thân thể yếu nhược không tiện đến, cũng không còn chỗ ngồi khác, Mỹ tài nhân ngồi đây cũng không tính là sai trái. Mặc dù lẽ ra nên lấy vị thế mà xét chỗ ngồi, nhưng thực ra cung quy cũng không quy định chuyện này, cũng không tính là vô phép vô tắc.”
“Được rồi, không nên tranh cãi vì những chuyện không đâu. Cũng là do ai gia không tốt, đến chỗ ngồi cũng không chuẩn bị đủ cho các ngươi.” Phương Ngọc thái hậu trầm giọng nói, tỏ vẻ không hài lòng.
“Thái hậu nặng lời rồi.” Quách Liễu thấy thái hậu tỏ vẻ không vui, vội quỳ xuống nói. “Thần thiếp cũng chỉ có chút trách cứ Mỹ tài nhân, nào dám có ý nói thái hậu. Đều là do thần thiếp không tốt, khiến người không vui rồi.”
“Đứng dậy đi.” Thái hậu phất tay. “Ai gia không có ý trách tội ngươi.”
“Tạ thái hậu.”
Tuệ Tâm quay sang An phi, mỉm cười cảm kích. “Đa tạ nương nương đỡ lời.”
An phi mỉm cười, nhẹ vỗ mu bàn tay của Tuệ Tâm, hiền từ nói. “Đều là tỷ muội trong cung, khách khí gì chứ? Hôm vừa rồi nghe nói muội bị bệnh, bổn cung lại không thể tự mình đến thăm. Nay bệnh tình đã khỏi hẳn rồi chứ? Trong người có còn mệt mỏi chỗ nào không?”
“Tạ ơn nương nương quan tâm, thần thiếp hiện tại đã khỏe. Lẽ ra nên sớm đến thỉnh an cảm tạ nương nương. Vậy mà cứ lần lữa trễ nải mãi. Mong nương nương thứ tội.”
“Không cần đa lễ, muội muội mới bệnh dậy, không tiện đi lại. Cái gì có thể miễn thì cứ miễn đi, sức khỏe mới là quan trọng.”
Tuệ Tâm chăm chú quan sát nữ nhân này, thân mình đầy đặn, mắt phượng mày ngài, giọng nói, tính cách, phong thái đều toát lên vẻ ôn nhu. Gia thế vốn dĩ không lớn, nhưng lại được phong đến tước phi, quả nhiên là xứng đáng.
Còn đang trò chuyện, cung nữ bên ngoài đã bưng vào khay gỗ đựng vải vóc, đều là những loại vải thượng hạng, đủ mọi loại màu sắc hoa văn, khiến cho người không tham vật chất như nàng cũng cảm thấy yêu thích.
“Những xấp vải này đều là đồ tiến cống, hoàng thượng giữ lại một nửa trong cung, để dùng những lúc cần đến, còn lại đều đem đến cho ai gia cả. Ai gia đã già, không cần may nhiều áo mới, cũng có nhiều màu sắc không hợp mặc. Ai gia đem những xấp vải này ban cho các con, thích xấp nào cứ việc lấy xấp ấy.” Phương Ngọc thái hậu trầm giọng cười nói.
Các cung phi vui vẻ lựa vải, thường chọn những xấp vải mang màu sắc tươi sáng bắt mắt, Tuệ Tâm cũng chăm chú nhìn một xấp vải màu đỏ cam có thêu hoa mẫu đơn vàng. Nhìn vào cũng đủ thấy trân quý cỡ nào, bắt mắt cỡ nào. Tay còn chưa chạm đến xấp vải, một bàn tay to mập khác đã vươn tới, cầm lấy xấp vải đó.
“Xấp vải này bổn cung nhìn rất vừa mắt. Mỹ tài nhân có bằng lòng nhường lại cho bổn cung hay không?”
Tuệ Tâm nhìn vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn của Quách Liễu, biết rằng nàng ta cố ý muốn tranh với mình, lại không thể nói được gì. Nàng khẽ mím môi, không tình nguyện buông tay nói.
“Đã là đồ nương nương thích, thần thiếp nào dám tranh giành.”
Sau đó nàng quay người, khẽ thở dài cầm lấy xấp vải màu thiên thủy bích in hoa mộc lan, còn không kìm lòng được liếc nhìn về xấp vải phía trên tay Quách Liễu một lần nữa.
Rời khỏi Ngọc Lộ cung, Yên Chi bưng xấp vải đi sau Tuệ Tâm, nhỏ giọng oán trách.
“Quách phi kia cũng thật quá đáng, biết rõ chủ tử muốn có xấp vải kia nên mới cố tình tranh giành.”
Y Vân đi bên cạnh thì lại mỉm cười thản nhiên.
“Yên Chi, tỷ không hiểu tâm tư của chủ tử rồi.”
“Y Vân, chẳng trách có nhiều lúc ngươi khiến ta vừa lòng như vậy.” Tuệ Tâm khẽ cười.
“Muội muội.” Giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau vang đến, cắt ngang cuộc trò chuyện. Tuệ Tâm quay lại, thấy An phi được cung nữ dìu đi, đang mỉm cười với nàng.
“An phi.” Tuệ Tâm mỉm cười với An Uyển Nhi, tiện thể liếc nhìn về phía xấp vải cung nữ đang bưng phía sau. Màu xanh phỉ thúy in hoa văn lá trúc, rất thanh nhã, thoát tục, lại rất hợp với An phi. Tướng mạo đẹp, tính cách tốt, cũng rất có mắt thẩm mỹ.
“Muội muội không ngờ cũng rất biết ý, thật khiến bổn cung thấy cảm thán.”
“Nương nương nhìn ra sao?”
Phía sau lập tức truyền đến tiếng cười nói của Quách Liễu cùng các cung phi khác. Ai nấy đều hết lời khen xấp vải lụa đỏ kia đẹp mắt, nói Quách Liễu có mắt nhìn.
An phi thấy các cung phi khác không tiếc lời khen Quách Liễu, không nén nổi tiếng cười khẽ.
“Quách phi tâm địa hẹp hòi, cố ý muốn tranh đoạt với muội. Nếu biết bản thân giành được thứ muội muội không cần nhất, ngược lại lại khiến muội có được thứ bản thân mình thích nhất, chắc cô ta sẽ tức điên mất.”
Yên Chi lúc này mới bừng tỉnh, khẽ kêu lên đầy phấn khích.
“Chủ tử, chẳng lẽ ban nãy là người cố tình?”
Tuệ Tâm che miệng cười, khẽ dùng ngón trỏ day trán Yên Chi.
“Nha đầu ngốc, đến bây giờ mới nhận ra sao?”
Ngay từ đầu nàng vốn dĩ đã nhắm đến xấp vải màu thiên thủy bích này, nhưng đoán biết chắc Quách Liễu nhất định sẽ muốn tranh giành. Lại nghĩ tới nàng ta rất thích tỏ vẻ khoa trương, luôn muốn vận lên người những y phục có màu sắc sặc sỡ nhất, nên nàng mới cố tình tỏ vẻ như thích xấp vải màu đỏ đó. Thực chất, chỉ là muốn diễn một vở tuồng đơn giản cho nàng ta xem mà thôi, quả nhiên, nàng ta thật sự rất ngu ngốc mắc mưu, thật không uổng sự kì vọng của nàng.
“Nhãn quan của nương nương thật tốt, chỉ một ánh mắt đã nhìn ra xấp vải vừa đẹp vừa tốt như vậy, chúng thần thiếp thẹn không sáng bằng.” Một giọng nói xu nịnh vang lên khá lớn, khiến đám người Tuệ Tâm không kìm được bật cười.
“Thứ mà ta muốn có, không ai có thể tranh giành được.” Giọng nói ngập tràn sự đắc ý của Quách Liễu vang lên. Nói đoạn, nàng ta cước bộ nhanh hơn, đi tới phía trước mặt Tuệ Tâm và An phi, cười mỉa.
“Phải không? Mỹ tài nhân.”
Tuệ Tâm lén đưa tay ra sau, tự cấu vào hông mình một cái để không bật cười lớn. Mỉm cười nho nhã đáp lời.
“Nương nương nói phải.”
“Vải vóc có đẹp đến mấy, may ra loại y phục rực rỡ đến mấy cũng không quan trọng. Quan trọng là hoàng thượng có chịu để mắt tới hay không, không phải sao? Những ngày nay hoàng thượng nếu không ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương thì cũng là ở lại Thanh Y các cùng Mỹ tài nhân. Cũng chẳng biết là có thời giờ để mắt đến các phi tần khác hay không? Khá khen cho ai đó, tướng mạo chẳng ra sao, lại có thể dùng loại thủ đoạn gì mê hoặc câu dẫn hoàng thượng, khiến ngay cả Quách phi nương nương mỹ miều xinh đẹp cũng không còn được để mắt đến. Là loại yêu hồ mỵ hoặc câu dẫn người.”
Tuệ Tâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn, là một quý nhân đã lâu không được hoàng thượng để mắt đến, nếu nàng nhớ không nhầm, người này là lệnh nữ của Thượng quan hộ bộ Kha Hướng Vy, tên là Kha Tú Linh. Chỉ một lời đã vừa có thể mỉa mai nàng, lại vừa có thể đẩy oán hận của Quách Liễu lên đầu nàng. Chỉ có điều, nàng vốn không mấy bận tâm đến điều này, chỉ coi như tiếng muỗi vo ve bên tai.
“Nếu bổn cung nhớ không nhầm, hoàng thượng đã lâu không tới chỗ của Kha quý nhân. Nếu quý nhân đã có thời giờ ở đây trách móc oán hận, cho bằng tới chỗ Mỹ tài nhân, học hỏi một chút yêu hồ mỵ hoặc, như vậy chẳng phải không lo không được hoàng thượng để mắt tới hay sao?”
An phi vẫn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt vẫn ôn nhu nhìn vào Kha Tú Linh, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như nước, nhưng lại khiến Kha Tú Linh nghẹn họng không nói được gì.
“Hậu cung ba ngàn giai lệ, hoàng thượng để mắt tới ai là phúc phận của người đó. Muội lại ở đây lên giọng oán hận Mỹ tài nhân câu dẫn hoàng thượng, há chẳng phải là nói hoàng thượng không có mắt nhìn người, là hạng người ham mê nữ sắc, dễ dàng bị mê hoặc sao?”
An phi trước nay nổi tiếng ôn hậu đôn hòa, là nữ nhân có lòng thiện nhất trong hậu cung. Trước nay cũng chưa từng lên tiếng nghiêm khắc phê bình ai, nay lại bênh vực Tuệ Tâm, nghiêm trách Kha Tú Linh, khiến nàng ta hốt hoảng, mặt lập tức trắng bệch, lí nhí nói.
“Thần thiếp không có ý đó.”
“Ta cũng không phải có ý trách cứ gì Kha quý nhân, chỉ muốn nhắc nhở quý nhân một chút, trong hậu cung này đều là người của hoàng thượng, chớ nên buông lời thị phi, tránh rước họa vào người.”
Tuệ Tâm nắm lấy tay An phi, nhẹ giọng. “Thần thiếp không để ý chuyện đó, nương nương cũng không cần bận tâm.”
An phi khẽ gật đầu, cùng Tuệ Tâm đi khỏi. Kha Tú Linh nhìn theo, ánh mắt oán hận nói.
“Chỉ dựa vào tước Phi thôi thì đã tự cho mình là Hoàng Hậu sao? Có thể lớn lối phê bình ta? Gia thế cũng thua kém ta, chẳng qua chỉ là dựa vào mấy lời hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc hoàng thượng, hay ho lắm sao?”
“Chửi hay lắm.” Quách Liễu đứng cạnh lạnh lùng buông lời. “Nếu đã cảm thấy như vậy, sao lúc nãy khi cô ta không có ở đây, ngươi không nói, lại phải đợi tới khi cô ta đi rồi mới to mồm? Chỉ dựa vào tước Phi? Chỉ như vậy thôi đã đủ đứng trên đầu ngươi rồi, còn phách lối cái gì nữa chứ? Đã ở trong hậu cung rồi, ngươi tưởng rằng còn có thể cậy vào gia thế nữa hay sao? Nếu không nhờ hoàng thượng để mắt tới, ngươi bây giờ ngay cả một cung nữ cũng không bằng đâu.”
“Thần thiếp nóng giận hồ đồ, tạ ơn nương nương nhắc nhở.” Kha Tú Linh nhún mình, ẩn nhẫn nói.
“Sau này bớt gây chuyện với cô ta đi một chút. Cô ta là người được hoàng thượng sủng ái, nếu để cô ta không vừa mắt, tháng ngày sau này của ngươi cũng không được yên ổn đâu.”