Cảnh Băng Tuyền vừa ra khỏi cửa, nhất định phải có hắn bồi ở bên người. Ngọc Đằng Long biết hắn căn bản chỉ là muốn lợi dụng mình. Bởi vì hắn là một khối hắc than, đi chung với hắn tạo thành một sự tương phản, từ đó có thể tôn thêm vẻ tuyệt thế mỹ nam tử cho hắn.
Có đôi khi nhớ tới, hắn không chỉ cảm thấy buồn nôn, mà còn tức giận muốn bốc khói.
Ông trời vì cái gì phải đối đãi với hắn như vậy? Hắn cho tới bây giờ chưa từng làm qua chuyện xấu, ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm đạp chết, còn đem hết tiền tiêu vặt mà cha mẹ cấp hằng ngày quyên góp cho người nghèo khổ. Hắn cả đời đều muốn cố gắng làm nhiều việc tốt, nhưng khuôn mặt này của hắn dù như thế nào cũng không sao thay đổi được.
Nhưng chẳng lẽ vì gương mặt có vẻ tà ác này mà hắn phải bị Cảnh Băng Tuyền ức hiếp cả đời sao?
Không, hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp nào đó để không phải lẽo đẽo đi theo hắn nữa. Đúng vậy, một ngày nào đó, hắn nhất định sẽ rời xa tên tiểu ác ma “thanh mai trúc mã” này.
“Hảo, hảo, các ngươi nói đều đúng cả.”
Cảnh Băng Tuyền bị cả đám cô nương vây quanh, trên mặt mang theo một nụ cười tuyệt mỹ của một tuyệt thế mỹ nam tử mới có. Nếu là người thường lộ ra loại tươi cười này có thể bị coi là ghê tởm, nhưng là hắn lộ ra loại này tươi cười, càng làm cho hắn tựa như Phan An tái thế.
Nhưng mà Ngọc Đằng Long lại ở sau lưng hắn bĩu môi, lẩm nhẩm đầy ấm ức.
“Tiểu nhân âm hiểm, một ngày nào đó, ta sẽ vạch trần bộ mặt thật xấu xa của ngươi.”
Cảnh Băng Tuyền giống như là có lổ tai sau lưng, quay đầu lại, cười một cái thật “ngọt” làm cho hắn không rét mà run. Cái nụ cười này của hắn… xác định vững chắc là muốn hãm hại hắn a.
“Ngươi vừa rồi nói cái gì đó? Đằng Long?”
Thanh âm của hắn thật ngọt, tuyệt không mang theo chút sát khí nào.
Chỉ có Ngọc Đằng Long biết, trong đầu hắn, chỉ một lát nữa thôi sẽ có trăm phương ngàn kế mà hãm hại hắn, quân tử không cùng tiểu nhân đấu, hắn vẫn là thức thời đi.
“Chưa nói cái gì, hừ.”
Hắn khinh thường quay mặt qua chỗ khác, nếu tiếp tục xem Cảnh Băng Tuyền cùng mấy cô nương kia thân thiết, thế nào cũng bị đau đầu nhức mắt. Hắn không thèm nhìn cũng biết. Người này thật tà ác, mấy cô nương kia bị hắn mê hoặc nên không biết, nhưng hắn đã cùng với hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bị hắn hãm hại vô số lần, cho nên hắn tối rõ ràng.
“Ta có thể đi trở về không?”
Hắn căn bản là không muốn bồi Cảnh Băng Tuyền. Tên này có rất nhiều tình nhân, với mỗi người lại mang một vẻ mặt, lại còn hễ nhìn thấy nữ nhân là tiếp tục buông lời tán tỉnh, thật không biết trên mặt hắn như thế nào không viết hai chữ “háo sắc”?
Chính mình sở dĩ không có duyên với nữ nhân, còn không phải là do lúc nào cũng đi bên cạnh hắn sao? Nữ nhân nào cũng chỉ nhìn thấy mỗi hắn chói sáng thì còn mắt đâu mà liếc nhìn hắn một cái chứ?
Xem ra hết thảy những việc này đều là gian kế của Cảnh Băng Tuyền. Hắn muốn đi ra ngoài mua đồ vật này nọ, vì cái gì mỗi lần nhất định đều phải có hắn cùng đi? Cảnh Băng Tuyền làm như thế không phải là cố ý muốn cướp đi phong thái của hắn, làm cho mọi người chỉ nhìn thấy mỗi mình hắn hay sao?
Cảnh Băng Tuyền sắc mặt lập tức biến đổi, không nghĩ cũng biết, ý tứ của hắn là hắn không thể trở về, nhất định phải bồi hắn, bồi đến khi nào hắn cao hứng mới thôi.
Hắn đã rất nhẫn nại, từ buổi sáng nhẫn nại đến giữa trưa, hiện nay rốt cuộc nhẫn nại không nổi nữa. Dựa vào cái gì hắn phải đi cùng hắn? Chẳng lẽ lúc hắn cùng nữ nhân kia làm chuyện riêng tư, cũng muốn hắn ở một bên bồi hắn sao?
Tưởng tượng đến cái cảnh ấy liền cảm thấy được thật ghê tởm lại muốn buồn nôn. Hừ! Làm hại hắn toàn thân đều dựng thẳng lên lông tơ.
“Ta phải đi về.”
Ngọc Đằng Long đứng lên, Cảnh Băng Tuyền cũng đứng lên theo.
Ngọc Đằng Long hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái. Khuôn mặt ma vương hung ác của hắn khiến cho mấy nữ nhân vây quanh bên người Cảnh Băng Tuyền rút lui vài bước. Sau đó còn kéo Cảnh Băng Tuyền sang một bên, liếc mắt nhìn hắn đầy phòng bị, cố ý nói cho hắn nghe được.
“Cảnh công tử, ngươi như thế nào lại có một bằng hữu hung ác như vậy?”
“Không có gì, hắn hôm nay vừa vặn tâm tình không tốt.” Cảnh Băng Tuyền vẻ mặt ôn hoà nói.
“Cảnh công tử thật đáng thương, nhất định là hắn bắt buộc ngươi đi cùng hắn.”
Rốt cuộc ai mới là ma vương hại người a? Ngọc Đằng Long giận đến cả người phát run, lập tức liền sải bước đi ra ngoài. Hắn đã muốn mười tám tuổi, Cảnh Băng Tuyền cũng đồng dạng là mười tám tuổi.
Cảnh Băng Tuyền từ nhỏ đã “ám” hắn, bắt hắn luôn bồi bên người hắn. Nhưng đã qua hơn mười năm, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ thay đổi chuyện này, hắn không muốn ở bên cạnh tên ác ma này nữa.
Nói thật ra, trong nhà Cảnh Băng Tuyền có một đống lớn nhỏ tôi tớ, nô tỳ, nhưng nếu để tôi tớ khác hầu hạ hắn, hắn liền ngại nóng ngại lạnh, nhất định phải là hắn ở bên cạnh lần lượt hầu hạ mới được.
Chuyện hắn đem hắn trở thành tôi tớ sai vặt thời gian qua coi như tạm thời bỏ qua đi! Nhưng thử nghĩ mà xem, gia thế của hắn giàu có thua gì tên ác ma đó, cũng cùng là thiếu gia giống như hắn, thế thì cần gì phải như vậy ủy khuất chính mình? Hắn không muốn cả đời phải làm tôi tớ, nô lệ cho tên âm hiểm này.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”