Dịch Trường Phong đi thẳng tới Hoàng Thiên Vũ.
Không thể sai được, chính là Dịch Trường Phong bằng xương bằng thịt, tuy trời tối nhưng nhờ có ánh sao, chỉ cách có mấy bước nên còn nhìn rõ được người.
Sau lúc sững sờ, nỗi căm hận bùng lên trong Hoàng Thiên Vũ.
Tuy Dịch Trường Phong chưa phải là kẻ đầu sỏ trong âm mưu hãm hại chàng nhưng hắn là kẻ trực tiếp gây án rồi vu khống cho chàng, chung quy là nguồn gốc gây nên mọi tai họa.
Hai khuôn mặt giống nhau, bốn tia mắt đều rực lửa chằm chằm nhìn nhau.
Hoàng Thiên Vũ quát lên :
- Dừng lại!
Dịch Trường Phong đứng lại thật.
Hoàng Thiên Vũ hướng sang Đồ gia huynh đệ cao giọng nói :
- Hai vị nghe đây. Chính Dịch Trường Phong đã hiếp sát lệnh muội, giết vị Tổng chấp sự Võ minh là Cam Bất Phàm. Chỉ cần bắt hắn thì mọi việc sẽ được sáng tỏ.
- Hô hô hô hô...
Đồ Sĩ Hào cười to một tràng rồi nói :
- Kình Thiên Kiếm! Ngươi tưởng dùng câu nói ấu trĩ đó thì có thể vu vạ cho người khác chứ gì? Đến cả đứa trẻ lên ba cũng không tin lời ngươi đâu!
Đồ Sĩ Kiệt tiếp lời :
- Tên họ Hoàng kia! Nếu một người nào khác không phải Dịch huynh tới đây ngươi cũng đổ quấy cho họ là hung thủ đúng không? Nếu đã sợ chết như thế thì sao lúc đầu có gan gây án?
Hai lão nhân phụ họa :
- Dịch công tử đang ở trước mặt ngươi đó! Cứ hỏi thử xem.
Trên cổ Hoàng Thiên Vũ nổi đầy gân xanh, sát cơ hiện rõ trong ánh mắt.
Chàng quát lên :
- Dịch Trường Phong! Để ta xem ngươi chết mấy lần?
Dịch Trường Phong không nói gì, rút kiếm ra.
Hoàng Thiên Vũ “Hừ” một tiếng nói :
- Dịch Trường Phong! Không ngờ đường đường là một tên công tử của Lạc Dương đệ nhị thế gia mà có hành vi mất hết tính người như vậy!
Dịch Trường Phong vẫn không mở miệng, nghiến răng lao vào.
Ánh kiếm lóe lên. Hắn đã công xuất chiêu đầu tiên.
Hoàng Thiên Vũ cũng vung kiếm phản kích, cả ba động tác rút kiếm, tiếp chiêu và phản công chỉ diễn ra trong nháy mắt.
“Choang!”
Một tiếng nổ rền cùng đốm lửa bùng lên soi sáng cả hiện trường. Cả hai đối thủ cùng lùi lại.
Nhưng Dịch Trường Phong vừa bị bức lùi lại xông vào ngay, xuất kiếm vong mạng tấn công, tất cả đều dùng chiêu sát thủ.
Hoàng Thiên Vũ vốn đã căm hận đối phương nhập cốt, chỉ muốn sao một kiếm đâm chết Dịch Trường Phong.
Nhưng trong tình thế nguy hiểm này cần phải giữ lấy mạng sống để buộc hắn khai rõ sự thật, vì thế chàng không hạ sát thủ.
Hai thanh kiếm lại tiếp nhau lần nữa, lần này thì trường kiếm của Dịch Trường Phong bị đánh bật khỏi tay bay vút đi.
Cả trường đấu cùng “Ồ” lên một tiếng.
Hoàng Thiên Vũ sấn tới chỉ mũi kiếm vào ngực đối phương.
Nhưng quái sự bỗng phát sinh.
Không biết Dịch Trường Phong muốn chết hay hắn đã hóa điên, bất chấp mũi kiếm chỉ vào ngực mình vẫn xuất chưởng đánh ra.
Vì chưa muốn lấy mạng hắn nên Hoàng Thiên Vũ đành thu kiếm nhảy sang bên tránh chưởng.
Dịch Trường Phong đánh trượt, coi thanh trường kiếm trong tay Hoàng Thiên Vũ cũng như không, lại lăn xả vào xuất chiêu tấn công.
Bọn cao thủ đứng ngoài há hốc mồm miệng nhìn kẻ bất chấp sống chết mà lắc đầu lè lưỡi.
Có lẽ hắn đã hóa điên rồi thật.
Hoàng Thiên Vũ không lùi nữa, lại vung kiếm lên.
Mọi người cùng nín thở, tin rằng lần này cho dù Dịch Trường Phong không chết cũng bị chém cụt tay.
Hồng Cẩm chợt lao tới kêu lên :
- Muội đến đây!
Lời chưa dứt đã tung cước đá vào khuỷu chân Dịch Trường Phong làm hắn ngã nhào xuống.
Hoàng Thiên Vũ liền thu kiếm.
Giữa lúc ấy thì nghe Đồ Sĩ Kiệt quát lên :
- Ném!
Đồ gia huynh đệ và hai lão nhân đã cầm sẵn Bích Lịch đạn trong tay, cùng nhất loạt vung lên.
Hoàng Thiên Vũ và Hồng Cẩm thấy vậy phát run.
Bây giờ thì không còn cơ may nào thoát chết nữa.
Đột nhiên từ đầu hẻm vang lên tiếng quát như sấm :
- Dừng tay!
Lời vừa dứt, một bóng người lao quá đầu bọn cao thủ Đồ gia trang đáp xuống hiện trường.
Bốn người đang vung tạc đạn chuẩn bị ném đều ngưng lại.
Người vừa xuất hiện là một lão nhân tuổi quá ngũ tuần, mình bận cẩm bào, vóc người cao lớn, dáng vẻ rất uy nghi.
Đồ gia huynh đệ cùng thốt lên :
- Cha!
Hai lão nhân cùng bọn thuộc hạ Đồ gia trang cung kính cúi rạp mình xuống.
Thì ra lão nhân đó chính là Đồ gia trang chủ Đồ Tú Phong.
Hoàng Thiên Vũ thấy lòng rúng động, không ngờ chính chủ nhân của Lạc Dương đệ nhất thế gia đích thân đến đây.
Tuy trời tối không nhìn rõ diện mạo nhưng nhìn thân hình cao lớn và dáng oai phong của lão cũng đủ nói lên uy danh của Lạc Dương đệ nhất thế gia rồi.
Đồ Tú Phong quét mắt nhìn chúng nhân, trầm giọng hỏi :
- Ai cho các ngươi sử dụng Bích Lịch đạn?
Không ai dám trả lời.
Hai lão nhân lấm lét nhìn Đồ gia huynh đệ.
Đồ Tú Phong tiếp giọng :
- Đường đường là Lạc Dương đệ nhất thế gia mà phải dùng đến thủ đoạn hạ lưu đó để đối phó với một tên tội phạm hay sao?
Mọi người sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Đồ gia huynh đệ hậm hực nhìn Hoàng Thiên Vũ.
Tuy biết rằng hoàn cảnh bất lợi nhưng dù sao sự xuất hiện của Đồ gia trang chủ cũng tạm thời cứu được mạng hai người.
Hoàng Thiên Vũ nghĩ thầm: “Xem ra vị chủ nhân của Lạc Dương đệ nhất thế gia là người chính phái, uy danh lừng khắp võ lâm cũng không phải là vô căn cứ, khác với hai tên thiếu gia hợm hĩnh, kiêu ngạo và cố chấp kia...”
Chàng hy vọng có thể phân tích phải trái với lão nhân này.
Đồ Tú Phong ra lệnh :
- Các người lùi xa ra, không ai được vọng động.
Đồ gia huynh đệ và hai lão nhân dẫn đám cao thủ giãn rộng vòng vây.
Đồ Tú Phong bước lên hai bước đứng đối diện với Hoàng Thiên Vũ, phóng ánh mắt sắc lạnh nhìn chàng hỏi :
- Ngươi là Kình Thiên Kiếm Hoàng Thiên Vũ?
- Chính là tại hạ.
Đồ Tú Phong nói :
- Lệnh sư từng là Minh chủ võ lâm, người mà lão phu rất trọng thị. Việc Trần minh chủ mất tích chẳng những là một tổn thất cho toàn thể võ lâm mà còn là nỗi day dứt trong lòng lão phu. Không ngờ ngươi không chịu theo gương sư phụ, làm chuyện thương thiên hại lý trời đất không dung như vậy!
Hoàng Thiên Vũ nghiến răng nói :
- Tại hạ bị người vu oan giá họa.
Ánh mắt Đồ Tú Phong lóe lên :
- Ngươi vẫn không hối hận?
- Tại hạ không làm, nên không hối hận.
- Rất tốt! Hôm nay lão phu sẽ đích thân chủ trì công đạo. Cho dù tôn trọng lệnh sư bao nhiêu, nhưng đã là tội ác thì không thể dung thứ mà phải trừng trị. Trần minh chủ vốn là người nổi tiếng chí công vô tư, tin rằng vị đó nếu có mặt ở đây cũng nghiêm khắc trừng trị tên đồ đệ đồi bại như ngươi. Ngươi có thể tận lực tự vệ. Vì tiểu nữ bị hại một cách thảm khốc bằng hành động đê hèn, lão phu đành chịu mang tiếng lấy lớn hiếp nhỏ.
Xong quay sang Hồng Cẩm nói :
- Lui ra!
Giọng nói của lão mang một uy lực vô hình, Hồng Cẩm bất giác bước lùi ra xa mấy trượng, nhưng không quên mang theo cả Dịch Trường Phong vẫn nằm dưới đất.
Cho dù hôm nay có diễn ra kết cục thế nào, nhưng trước khi xảy ra tình huống xấu nhất, nàng cũng quyết tâm giết Dịch Trường Phong để báo thù cho Vũ đại ca.
Hoàng Thiên Vũ thấy cổ họng như khô lại.
Chàng không sợ chết, mặc dù biết rằng tình thế hôm nay vô cùng nghiêm trọng, cho dù thắng được Đồ Tú Phong, tính mạng cũng khó bảo toàn vì bốn quả Bích Lịch đạn sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng chết ngay lúc đã tìm ra manh mối thủ phạm, sự thật sắp được vạch trần, chết đi mà chưa minh oan được cho mình thì thật là đáng ân hận.
Chàng cất tiếng :
- Các hạ có thể nghe tại hạ một câu không?
Đồ Tú Phong xua tay :
- Một nửa câu cũng không cần nói nữa!
- Các hạ...
- Câm miệng! Rút kiếm ra!
Lão nói xong cũng rút kiếm cầm tay, tiến và đứng cách Hoàng Thiên Vũ ba bước ở tư thế sẵn sàng xuất thủ.
Hoàng Thiên Vũ không còn cách lựa chọn nào khác, đành phải rút kiếm ra, trong lòng thầm nghĩ: “Cũng chẳng trách được lão ta. Nếu như trước đây thì khả năng lão ta chịu nghe giải thích, nhưng đã mấy lần giao thủ với người của Đồ gia trang, Đồ gia huynh đệ đều bị thương, mình còn sát hại không ít thủ hạ... Hậu quả hôm nay thật khó lường...”
Đồ Tú Phong giương kiếm lên nói :
- Ngươi xuất kiếm trước đi!
Đương nhiên lão cần giữ phong độ trước bậc tiểu bối.
Hoàng Thiên Vũ không nói gì, đâm ra một chiêu hư không tỏ ý rằng mình đã phát chiêu trước.
Hơn hai chục người cùng nín thở, chăm chú nhìn hai đấu thủ không chớp, hiểu rằng sắp tới sẽ là cuộc chiến vô cùng khốc liệt, cuộc chiến như vậy may lắm người ta chỉ được chứng kiến một lần trong đời.
Bọn cao thủ Đồ gia trang đều biết rằng cả võ công và kiếm thuật, Trang chủ cao hơn hai vị thiếu gia rất nhiều.
Ngoài ra Kình Thiên Kiếm danh lừng thiên hạ từ ba bốn năm trước, mới đây từng đánh bại cả Trung Nguyên Nhất Tú Nhạc Thanh lẫn Đồ gia huynh đệ và mấy cao thủ Đồ gia trang hợp kích, đủ thấy bản lĩnh cao cường đến đâu.
Hoàng Thiên Vũ vừa phát hư chiêu xong đã ngưng thần nhìn đối phương chuẩn bị đối phó.
Chàng đã có dự tính sẵn, chỉ cần đối phương phát chiêu đầu sẽ dùng toàn lực phản kích ngay, không thể khoan nhượng được.
Hiển nhiên Lạc Dương đệ nhất thế gia không phải chỉ có hư danh, mà người đại diện cho uy danh đó là lão Trang chủ, võ công đương nhiên phải rất cao cường.
Trận đấu đã bắt đầu.
Ánh kiếm lóe lên rạch đứt màn đêm, kiếm khí rào rạt như giông bão vang hòa cùng những âm thanh chát chúa nghe đinh tai nhức óc và những đốm lửa chói lòa...
Sau chiêu đầu tiên, cả hai người cùng lùi lại một bước.
Như vậy là kỳ phùng địch thủ.
Trận đấu tạm ngưng, toàn trường cũng lặng ngắt, đến nỗi có thể nghe được cả tiếng lá rơi.
Hoàng Thiên Vũ trấn định lại tâm thần.
Trong những trận đấu khốc liệt thế này, chàng thường rất bình tĩnh.
Ba năm khổ luyện trong hang núi cách biệt nhân gian, chàng không những đạt được rất nhiều thành tựu về võ công, kiếm pháp mà còn có định lực rất tốt.
Lúc này cả thân người, ý nghĩ và bảo kiếm cùng hòa quyện vào nhau thành một thể thống nhất, không còn bất cứ một ý niệm nào ngoài đối địch, người là kiếm, kiếm là người, chỉ có một ý nghĩ là quyết tâm thắng địch.
Song phương lại bước lên ở vị trí xuất kiếm.
Những người đứng ngoài ngưng thở căng mắt nhìn quên cả sự tồn tại của chính bản thân mình.
Ánh kiếm lại lóe lên.
Cả hai gần như cùng phát kiếm cùng lúc.
Lại những âm thanh đáng sợ làm thắt tim mọi người.
Chỉ thấy vô số ánh chớp tung hoành, không thấy rõ người, càng không thấy kiếm, không thể nhận ra chiêu thức.
Lần này thì không phải một chiêu.
Lần thứ hai cuộc đấu tạm ngưng.
Đồ Tú Phong lùi lại trước, thân ảnh hơi loạng choạng, nhưng phải rất tinh ý mới nhận ra.
Bọn cao thủ Đồ gia trang rất đỗi kinh hoàng. Trước đây chúng tin rằng Trang chủ đích thân xuất chiến thì đừng nói tiểu tử kia mà đến cả võ lâm cũng khó tìm ra đối thủ, chẳng lẽ chưa bằng Kình Thiên Kiếm?
Đồ Tú Phong mặt càng hiện rõ sát cơ, mắt rực lên như hai bó đuốc chằm chằm nhìn vào mặt Hoàng Thiên Vũ.
Toàn trường lại lặng phắc.
Đột nhiên có tiếng y phục sột soạt, rồi một nhân ảnh từ trên không đáp xuống đấu trường, thân pháp cực kỳ ảo diệu.
Đồ Sĩ Hào quát lên :
- Ai?
Đồ gia huynh đệ và hai lão nhân cùng lao tới chận lại.
Người vừa xuất hiện là một nữ nhân, tuy không thấy rõ mặt nhưng chỉ cần nhìn dáng đi uyển chuyển và y phục sặc sỡ như cánh bướm cũng biết là ai rồi.
Đồ Sĩ Kiệt kinh ngạc hỏi :
- Ngươi ư? Hồ Điệp cô nương?
Hoàng Thiên Vũ không khỏi chấn động, mặc dù mắt vẫn không rời đối phương sẵn sàng đối phó.
Hồ Điệp cô nương cất giọng lanh lảnh :
- Nhị công tử! Lâu lắm mới gặp lại!
Cô ta vẫn nói bằng giọng cười cợt thường ngày, làm như không có chuyện gì xảy ra, tựa hồ ở đây không phải đang diễn ra một cuộc kịch chiến đến sinh tử mà chỉ là cuộc lễ hội nào vậy!
Đồ Sĩ Hào hỏi :
- Cô nương định tới giúp hắn?
“Hắn”, đương nhiên là Hoàng Thiên Vũ.
Hồ Điệp cô nương đáp :
- Tôi không có ý như vậy!
Đến lượt Đồ Sĩ Kiệt hỏi :
- Nếu vậy cô tới đây làm gì?
Hồ Điệp cô nương bình thản trả lời :
- Vì đại danh của lệnh tôn và Lạc Dương đệ nhất thế gia.
Trong trường đấu vốn căng thẳng đến ngạt thở nhưng Hồ Điệp cô nương xuất hiện, dáng vẻ ung dung điềm tĩnh như đi trẩy hội đủ làm người ta cảm thấy sự cao thâm khó lường rồi.
Dường như sự căng thẳng cũng có phần chùng xuống.
Đồ Sĩ Hào nghe câu đó tức giận quát lên :
- Cô nói câu đó có ý gì?
Hồ Điệp cô nương điềm tĩnh đáp :
- Song phương đều là người bị hại cả. Chính các vị bị lôi cuốn vào âm mưu của địch nhân mà không tự biết. Nếu như vẫn tiếp tục diễn tuồng bi kịch này...
Cô ta dừng lại nửa câu, đi thẳng tới hai đấu thủ đang gườm gườm nhìn nhau chuẩn bị cho cuộc đấu tiếp theo, hướng sang Đồ Tú Phong nói :
- Đồ lão anh hùng! Xin hãy tạm dừng tay một chút được không? Tôi bảo đảm rằng Kình Thiên Kiếm sẽ không chạy đi đâu!
Đồ Tú Phong lùi lại một bước, từ từ hạ tay xuống.
Hoàng Thiên Vũ không lợi dụng cơ hội đó để tập kích. Chàng cũng lùi lại một bước, thu kiếm về.
Không khí lắng dịu hẳn xuống. Mọi người cũng cất tiếng thở phào.
Đồ Tú Phong trừng trừng nhìn Hồ Điệp cô nương một lúc mới hỏi :
- Ngươi là chủ nhân của Thanh Trúc Vệ Đà?
Đồ gia huynh đệ và bọn thuộc hạ của Đồ gia trang nghe câu đó cùng giật mình chấn động.
Đại danh của Thanh Trúc Vệ Đà lừng lẫy võ lâm mấy chục năm trước, là một trong vài cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm, từng giao đấu bất phân thắng phụ với Thần Đao Vô Ảnh Bà, đến nỗi cả hai cùng lưỡng bại câu thương, chuyện đó ai mà không biết?
Mấy chục năm nay Thanh Trúc Vệ Đà tuyệt tích giang hồ, không ngờ lại trở thành nô bộc của nữ nhân này!
Giả như Đồ Tú Phong không phải vì nhân vật danh chấn giang hồ này thì quyết không chịu dừng tay.
Hồ Điệp cô nương đáp :
- Có thể nói như thế.
Đồ Tú Phong lại hỏi :
- Ngươi lai lịch thế nào?
Toàn trường lặng phắc chờ nghe câu đáp.
Hoàng Thiên Vũ cũng không ngoại lệ, mặc dù chàng đoán trước Hồ Điệp cô nương sẽ từ chối trả lời.
Quả nhiên cô ta lắc đầu nói :
- Xin lượng thứ. Câu đó không thể trả lời.
Đồ Tú Phong tiếp tục truy vấn :
- Ngươi tới đây với mục đích gì?
Hồ Điệp cô nương đáp :
- Vừa rồi tôi đã nói qua với lệnh lang đại thiếu gia, tới để bóc trần âm mưu của chính hung thủ.
- Ngươi biết ai là hung thủ?
- Trước mắt còn chưa thể xác định, nhưng tôi dám cam đoan rằng đến lúc chỉ danh không còn xa nữa.
Đồ Tú Phong “Hừ” một tiếng nói :
- Ngươi tưởng rằng chỉ bằng lời nói đó đủ làm cho lão phu tin được sao?
Hồ Điệp cô nương đáp :
- Hiện đã có chứng cứ.
Đồ Tú Phong vọi hỏi :
- Chúng cứ gì?
Giọng lão chợt cao lên.
Hơn hai chục người cùng chấn động tập trung ánh mắt nhìn Hồ Điệp cô nương, không dám thở mạnh.
Hoàng Thiên Vũ cũng trở nên khẩn trương, trong lòng bán tín bán nghi.
Mấy ngày nay tuy Hồ Điệp cô nương tích cực tương trợ chàng nhưng qua mấy lần đụng độ, tưởng chừng bắt được nhân chứng thì đều để vuột mất.
Chẳng lẽ chứng cứ mà cô ta vừa nói chính là Dịch Trường Phong?
Ngay cả sự xuất hiện của hắn cũng là một điều khó hiểu. Tại sao hắn biết mình không phải là đối thủ của chàng mà vẫn đem thân vào chỗ chết?
Hoàng Thiên Vũ đoán không sai.
Hồ Điệp cô nương chỉ vào Dịch Trường Phong nói :
- Đó chính là nhân chứng!
Đồ Sĩ Hào nhíu mày hỏi :
- Thế nào? Cô nương định nói Dịch công tử hay sao?
Hồ Điệp cô nương ra hiệu cho Hồng Cẩm.
Nàng hiểu ý ngay, mang Dịch Trường Phong tới.
Đồ Sĩ Hào nhìn Hồ Điệp cô nương với ánh mắt hoài nghi, không giấu sự châm biếm, hỏi :
- Cô nương coi vị này là nhân chứng sao?
Hồ Điệp cô nương cười đáp :
- Người này tự chui đầu vào lưới, biết không phải là đối thủ của Kình Thiên Kiếm mà vẫn lao vào như con thiêu thân. Từ khi xuất hiện đến giờ hắn không mở miệng nói một lời, các vị không thấy có gì khác thường sao?
Bấy giờ mọi người mới nhớ lại tình cảnh và sự xuất hiện của Dịch Trường Phong và hành vi của hắn quả là rất đáng ngờ.
Vị công tử tuấn tú này là thiếu chủ nhân của Lạc Dương đệ nhị thế gia, đương nhiên không phải là hạng tầm thường.
Thế mà từ khi xuất hiện tới giờ, chẳng những hắn không nói một câu mà xuất thủ cũng rất kỳ quái, tuy thân thủ không kém nhưng chỉ xuất chiêu liều mạng mà không ra chiêu thức gì, chỉ hai chiêu đã bị đối phương đánh cho bay kiếm.
Hơn nữa, khi đã bị mũi kiếm dí vào ngực, hắn cũng bất chấp sống chết tiếp tục tấn công, dùng tay không đấu kiếm là nghĩa lý gì?
Hồ Điệp cô nương chợt nghiêm giọng :
- Mới rồi nhị công tử đã hạ lệnh ném Bích Lịch đạn. Nếu không có Đồ lão anh hùng đến kịp thì chẳng những Kình Thiên Kiếm, Hồng Cẩm cô nương khó toàn mạng mà đến cả Dịch Trường Phong cũng bị xẻ thành muôn mảnh. Chẳng lẽ nhị công tử không lường trước tình huống sẽ ăn nói thế nào với Lạc Dương đệ nhị thế gia Trạng Nguyên phủ?
Đồ Tú Phong chợt quát lên :
- Không cần phải nhiều lời. Hắn là nhân chứng thế nào thì mau nói ra đi!
Hoàng Thiên Vũ lập tức hiểu ra.
Theo lời của Hồ Điệp cô nương và vẻ hậm hực của Đồ Tú Phong đủ thấy Đồ gia trang và Trạng Nguyên phủ vì tranh danh khí mà tìm cách hại nhau.
Vừa rồi Đồ Sĩ Kiệt hạ lệnh ném Bích Lịch đạn không phải vô tình mà thực chất cố ý thừa cơ giết Dịch Trường Phong, tiêu diệt hậu đại của Dịch gia rồi đổ hết tội vạ lên đầu chàng, vì ít nhất hắn đã bại dưới kiếm của Hoàng Thiên Vũ.
Hồ Điệp cô nương bước đến gần Dịch Trường Phong.
Tên này đã bị Hồng Cẩm khống chế huyệt đạo nhưng hai mắt vẫn phát ra ánh hung quang trông rất đáng sợ.
Trước sau hắn vẫn không nói tiếng nào.
Hồ Điệp cô nương đưa tay chộp tới mặt Dịch Trường Phong...
Đồ Sĩ Hào chợt quát lên :
- Cô nương định làm gì?
Mọi người cùng căng mắt nhìn, chờ xem diễn biến.
Hai lão nhân sấn tới gần, tay ấn vào chuôi kiếm sẵn sàng xuất thủ.
Hồ Điệp cô nương chộp tới mặt Dịch Trường Phong, bóc ra một lớp mặt nạ mỏng được tinh chế rất công phu.
Không phải tinh chế mà đó chính là da mặt người thật.
Toàn trường cùng “Ồ” lên một tiếng kinh ngạc.
Không những thế, mà trước mặt mọi người chính là vị Hình đường Đường chủ Võ minh Quách Trung.
Hoàng Thiên Vũ và Hồng Cẩm đều đứng ngây ra như tượng, không sao tin nổi những gì diễn ra trước mắt.
Quái sự ở Tung Sơn lại trùng diễn.
Như vậy kẻ bị giết hôm đó không phải là Dịch Trường Phong mà là một kẻ thế mạng, sau đó chính Lam Thạch Sinh đã lấy lớp mặt nạ để biến thành người khác.
Nhưng lần này kẻ thế mạng lại là Quách Trung.
Đồ Sĩ Kiệt kinh dị kêu lên :
- Sao lại là ông ta?
Hồ Điệp cô nương nghiêm mặt nói :
- Tên đầu sỏ trong vụ âm mưu này manh tâm rất hiểm ác. Trước hết hắn cho người giả mạo Kình Thiên Kiếm gây nên vụ huyết án ở Đăng Phong trước đây và sát hại Tổng chấp sự Võ minh Cam Bất Phàm. Trong Võ minh chỉ có vị Quách đường chủ này tin Kình Thiên Kiếm vô tội. Bọn chúng lại cho người giả dạng Kình Thiên Kiếm dụ Quách đường chủ ra khỏi quý phủ, sau đó dùng thủ đoạn ti tiện khống chế ông ta.