Trên mặt Mộ Dung Thánh Khuynh biểu hiện rõ sự hưng phấn, trong con mắt khó nén nỗi tự hào, "Ta là Hoàng Long tiên phong!"
"Nha.....Cũng chỉ là tiên phong thôi sao!" Noãn Noãn miễn cưỡng ngoắc ngoắc môi, lơ đễnh.
"Người biết cái gì!" Mộ Dung Thánh Khuynh bất mãn trợn mắt nhìn nàng, lúc này, hắn hình như quên mất thân phận Noãn Noãn, cánh tay vung lên, dõng dạc, "Chỉ có Hộ Long đường cùng ngũ quốc hoàng tộc mới có thể có đẳng cấp này, ta năm nay không tới hai mươi tuổi, cũng đã là Hoàng Long tiên phong, đã là một đóa hoa tuyệt thế của Vương triều Mộ Dung rồi, trừ trừ...." Mộ Dung Thánh Khuynh hình như không tình nguyện nói, nhưng là vì để cho Noãn Noãn tin phục, sùng bái, hắn khẽ cắn răng, "Trừ Thất Hoàng huynh là Tử Long Tướng quân bên ngoài.....Nhưng Thất Hoàng huynh là kỳ tài trăm năm khó gặp của Vương triều Mộ Dung, ngay cả phụ hoàng cũng nói, chỉ cần nhiều hơn ngày giờ, Thất Hoàng huynh nhất định sẽ trở thành Bạch Long Đế Hoàng, nói không chừng tương lai còn là Kim Long thiên tử!"
"Ha ha!" Noãn Noãn cười khẽ một tiếng, cố ý bỏ qua một ít đoạn về Thánh Nguyên Vương gia, "Vẫn là lần đầu tiên nghe có người tự xưng mình là một đóa hoa tuyệt thế đấy!"
Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Thánh Khuynh hơi đỏ hạ thấp, cúi đầu lầm bầm một câu, "Vốn là như vậy mà! Thất Hoàng huynh là bởi vì có kỳ ngộ, nếu không hắn cũng không thể...."
Cuối cùng hắn khẽ cắn răng, vẫn không nói tiếp, nhưng trong giọng điệu kia rõ ràng tỏ sự khinh thường đối với Thánh Nguyên Vương gia.
"Ngươi là Hoàng Long, Thánh Nguyên Vương gia là Tử Long, vậy Hoàng thượng là cái gì?" Noãn Noãn dường như thuận miệng mà hỏi.
Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt kinh ngạc, "Người không biết?"
Noãn Noãn miễn cưỡng nhướng nhướng mày, "Ta nên biết cái gì?"
"Không phải là vì từ nhỏ thân thể Hoàng thượng yếu đuối, không thể tập võ, người mới ghét bỏ Hoàng thượng, không thích Hoàng thượng sao? Không phải người luôn luôn sùng bái nam nhân có võ công cao cường nhất sao?" Mộ Dung Thánh Khuynh hình như kinh ngạc hơn.
"Thật sao?" Noãn Noãn lơ đễnh, "Ta quên rồi, kể từ sau khi ra khỏi lãnh cung, rất nhiều chuyện cũng quên mất!"
"Không trách được!" Mộ Dung Thánh Khuynh làm bộ dáng chợt hiểu ra, "Ta nói nha, Hoàng hậu trước kia sẽ không nói chuyện phiếm với ta đâu. Nàng ấy à, mắt cao hơn đầu, là người lạnh lùng lại ích kỷ, trong mắt cũng chỉ có Thất Hoàng huynh, rõ ràng là Hoàng hậu cũng không giữ nữ tắc...."
Ý thức được Noãn Noãn nhìn hắn, hắn đột nhiên dừng lại, cười khan hai tiếng, lúng túng rũ mắt xuống.
Hắn hôm nay làm sao vậy, sao lại nói với nữ nhân này nhiều như thế? Không phải trước kia hắn rất xem thường nàng sao?
Thấy Noãn Noãn không nói lời nào, Mộ Dung Thánh Khuynh ngước mắt len lén liếc mắt nhìn Noãn Noãn, chỉ thấy nàng dường như vô cùng nhàn nhã, thỉnh thoảng sẽ ngước mắt ngắm trăng, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên da thịt trắng noãn có chút trong suốt, đường cong dưới cổ dọc theo người đi xuống, chập chờn tế nhị, như ngọc bích không tỳ vết, hồng hào ẩn giấu. Áo tím bồng bềnh, tóc đen bay bay, phong hoa tuyệt thế, thật không hổ là đệ nhất mỹ nữ Vương triều Mộ Dung....
Mộ Dung Thánh Khuynh cảm thấy trong lòng khẽ động, trên trán bỗng chốc nóng lên, nghĩ thầm, hắn sao có thể cảm thấy nữ nhân này xinh đẹp, trước kia nàng bướng bỉnh ngang tàng khiến hắn vô cùng ghét, tối nay nhất định là gặp quỷ!
Mộ Dung Thánh Khuynh lập tức đuổi theo, cũng không nói gì nữa, hộ tống Noãn Noãn hồi cung.
"Ngươi trở về đi, ta đi vào từ cửa sau, nếu không Quế ma ma lại dài dòng!" Noãn Noãn đột nhiên dừng lại, Mộ Dung Thánh Khuynh không có phòng bị, thiếu chút nữa đụng vào trên người nàng, vì vậy trên mặt cũng có chút nhếch nhác.
"Ha ha!" Noãn Noãn ngoái đầu nhìn lại cười khẽ, ánh mắt chế nhạo.
"Được được!" Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đáp lời, mượn cơ hội hóa giải lúng túng.
Noãn Noãn nhìn người đàn ông có khuôn mặt tuấn tuyệt, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên vươn bàn tay nhỏ, nắm quai hàm của hắn, "Tiểu Soái Ca, ngươi thật đáng yêu đó biết không?"
Mộ Dung Thánh Khuynh nghiêng người, quai hàm bị Noãn Noãn kéo dài ra, rất nhanh hắn giơ tay lên, muốn vuốt ve tay Noãn Noãn, nàng nhanh chóng tránh ra.
"Người hãy tự trọng!" Mộ Dung Thánh Khuynh tức giận trợn tròn hai mắt, thở hổn hển, "Lúc nãy ta còn cảm thấy người thay đổi rồi, thì ra là ghê tởm hơn rồi. Hừ!"
Hắn nói xong, thở phì phò phất tay áo đi mất.
"Xì!" Noãn Noãn cười khẽ một tiếng, "Như vậy không nhịn được muốn trêu chọc!"
Nàng lười nhác xoay người lại, mắt cười trong một giây kế tiếp miễn cưỡng thu lại, áo tím bay lên, lưu loát nhảy vào gian phòng.
"Đi ra đi!" Nàng nhỏ giọng nói, lười biếng ngồi ở trên ghế tròn, hơi chau chau mày.
Cửa sổ bị động qua, lúc nàng đi có kẹp một mảnh lá cây ở dưới cửa, người bình thường rất khó lưu ý, nhưng bây giờ không thấy, nhất định có người mở cửa sổ, nhảy vào bằng đường đó.
Một cánh tay áo nền trắng thêu hoa văn tinh xảo rủ xuống ở màn che, sau đó, một người bước ra.
Một thân áo trắng chói mắt, điểm tuấn tuyệt nhất của khuôn mặt cũng chính là đôi mắt trắng sáng chói mắt, tóc đen nhẹ bó, sợi tóc trầm xuống, càng thêm mấy phần yếu đuối. Nhưng nam tử ấy cũng đang mỉm cười, nụ cười kia vô cùng dịu dàng, chỉ là con mắt thâm trầm, vừa mê hoặc lòng người vừa làm cho người ta không nhịn được đau lòng.
Dê khoác da sói! Noãn Noãn nhất thời có cái cảm giác này.
"Ngươi trốn ở trong phòng ta làm gì?" Noãn Noãn miễn cưỡng nhướng mày, một chút cũng không có cảm giác tội lỗi Hoàng hậu nửa đêm xuất cung bị người ta bắt tại chỗ.
"Nàng quyến rũ nam nhân như vậy sao? Từ lúc nào thì tiểu đầu tử Thánh Khuynh cũng lọt vào mắt của nàng?" Nam tử kia cười, lời nói ra vô cùng cay nghiệt.
Hắn nhất định là mới vừa thấy được màn nàng đùa giỡn với Mộ Dung Thánh Khuynh!
Noãn Noãn lười phải giải thích, chỉ là nhíu mày nhìn hắn.
Hắn cười vẫn dịu dàng như vậy, chỉ là ánh mắt, làm cho người ta rét run cả người.
"Ta quyến rũ đàn ông cũng không phải là một ngày hay hai ngày, không phải ngươi cũng một mắt nhắm một mắt mở hay sao?" Noãn Noãn nhàn nhạt mở miệng, hai chân bắt chéo, rung rung không đứng đắn.
Nàng tin rằng người đàn ông này không đơn giản, vị Hoàng hậu kia cùng Thánh Nguyên Vương gia tất cả sẽ không qua được mắt của hắn!
Mộ Dung Thánh Anh nhìn chằm chằm nàng không ngừng lay động hai chân, đột nhiên động đậy khóe môi, mỉm cười vô hại, "Trẫm chỉ là muốn hỏi Hoàng hậu một chút, Hoàng hậu cũng có cảm giác hứng thú với Trẫm từ lúc nào?"
Hai chân đang lay động của Noãn Noãn bỗng dừng lại.
Người đàn ông này muốn mời nàng quyến rũ hắn sao?
Ngước mắt, chống lại một đôi mắt đàn ông nóng bỏng, ánh sáng và nhiệt độ trong đôi mắt kia đủ phá hủy tất thảy.
Hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt nàng, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, sau đó chậm rãi cúi người xuống, gương mặt tuấn tuyệt của hắn ở trước mặt nàng phóng đại vô hạn.
Noãn Noãn không biến sắc nhìn hắn, nàng cũng rất muốn biết, tên đàn ông giỏi ngụy trang này, rốt cuộc muốn làm gì.
Hắn đưa hai cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Noãn Noãn, dịu dàng ôm nàng ở trong ngực.
Hơi thở của hắn lạnh lẽo hương mai, quanh quẩn ở chung quanh nàng, nhàn nhạt vây quanh giống như là cánh tay của hắn, rất nhẹ, cũng rất dịu dàng.
Noãn Noãn ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Cả hai chạm nhau trong phút chốc nàng cảm thấy cơ thể hắn cứng ngắc, cùng lúc đó, trong lòng nàng cũng sinh ra một cảm giác khác.
Mặt của hắn đến gần lần nữa, ánh mắt nóng bỏng, hương mai, mâu thuẫn rồi lại hài hòa khác thường hoàn toàn vây hãm Noãn Noãn.
Môi của hắn, đặt lên môi nàng, trong nháy mắt, Noãn Noãn giống như thấy được tuyết trắng áp mai, hồng mai nở rộ....