Sáng sớm hôm sau, Bách Tiệm Ly cùng Cảnh Kình và hai người bạn khác của anh ta cùng nhau xuất phát. Bọn họ là một cặp tình nhân đến từ Hongkong, người nam tên Sam, cô gái tên Judy, tính cách vô cùng cởi mở, không ngừng chụp cảnh đẹp suốt dọc đường, cũng không hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây người dẫn đường. Kỹ năng lái xe của người dẫn đường rất tốt, xe chạy êm ru. Ven đường có không ít ngôi làng Tây Tạng được xây dựng giống kiểu những boong ke (1) loại nhỏ, vài người dân Tây Tạng đang ủ phân cho lúa mạch dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt ngăm đen đầy nếp nhăn, hiện rõ dấu vết của năm tháng.
Bách Tiệm Ly lại không rảnh thưởng thức, từ buổi sáng hắn đã có phản ứng cao nguyên (2) hơi nghiêm trọng, sắc mặt tái nhợt, đau đầu muốn nứt ra, lực chú ý giảm xuống rõ rệt.
Cảnh Kình rất nhanh chú ý tới điểm khác thường của hắn, “Bách Tiệm Ly, cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Bách Tiệm Ly không muốn làm người khác lo lắng, “Tôi đã ở đây một ngày, đợi chút nữa hẳn là không có việc gì.”
“Chàng trai trẻ, không cần cố chịu a, phản ứng cao nguyên tuy nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng không thể xem thường.” Người dẫn đường sớm có chuẩn bị, lấy ra bình dưỡng khí đơn giản. Cảnh Kình nhận lấy rồi đưa cho hắn, Bách Tiệm Ly hít liên tiếp mấy hơi, cảm giác áp bách trong ngực lập tức giảm bớt, cơn đau đầu cũng hòa hoãn lại.
“Nhìn kìa, phía trước chính là Dương Trác Ung Thố!” Theo ngón tay người hướng dẫn, một tuyết hồ màu ngọc bích trong vắt huyền ảo hiện ra trước mặt mọi người.
Dương Trác Ung Thố là một trong ba đại thánh hồ ở Tây Tạng, nguồn nước đến từ những núi tuyết chung quanh, sâu rộng không thể quan sát. Mặt hồ trong như gương ẩn ẩn có sương mù bốc lên, những lá cờ bên hồ theo gió mà lay động. Hít sâu một ngụm không khí cực kỳ mát lạnh, nhìn ngắm vẻ đẹp của thiên nhiên, cảm thấy thật tự do tự tại, vui vẻ thoải mái, cảm giác khó chịu do cao nguyên gây ra sớm đã quẳng ra sau đầu.
Sam và Judy vô cùng hưng phấn, tranh nhau chụp ảnh chung với những con trâu đen được người dân Tây Tạng cho ăn mặc thật xinh đẹp nổi bật bên hồ. Bách Tiệm Ly lẳng lặng đứng đó, vẫn không nhúc nhích. Theo bản năng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho người kia, chia sẻ khoảnh khắc rung động này, nhưng phát hiện không có tín hiệu, không khỏi có chút nhụt chí.
“Gọi cho vợ cậu?” Thanh âm từ bên cạnh truyền đến, là Cảnh Kình.
“Vợ?” Bách Tiệm Ly khó hiểu.
“Trên tay cậu
có đeo nhẫn.” Cảnh Kình chỉ chỉ ngón tay mình ý bảo.
Bách Tiệm Ly không khỏi cười khổ. Tuy rằng cũng không để ý hình thức, nhưng đeo lâu cũng thành thói quen. Chiếc nhẫn bạch kim tinh tế dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh đã nối liền với trái tim hắn. Có loại cảm giác trói buộc vi diệu, đồng thời cũng luôn nhắc nhở hắn, người kia không phải là tồn tại hư ảo.
“Đã kết hôn còn bỏ lại vợ một mình chạy tới đây?” Cảnh Kình trong mắt có ý trêu chọc.
“Đôi khi cũng muốn ở một mình.”
“Nếu là vậy, thật đúng là tiểu biệt thắng tân hôn nha.” Cảnh Kình nâng cằm, chỉ cặp tình nhân đang thân mật chụp ảnh chung cách đó không xa, “Cậu không chụp ảnh sao? Tôi giúp cậu chụp một tấm nhé?”
“Không, tôi chỉ chụp phong cảnh, không chụp mình. Còn anh?” Du khách đến Tây Tạng cơ hồ mỗi người đều mang theo một máy ảnh, Bách Tiệm Ly lại chú ý tới, chưa bao giờ thấy Cảnh Kình lấy ra, anh ta hình như là không mang theo.
“Tôi đến không phải vì chụp ảnh, chỉ là muốn mượn chuyến lữ hành này bỏ đi một số thứ. Mọi người không phải đều nói, hành trình gian nan là một loại tân sinh sao? Sau khi thoát thai hoán cốt, tôi hẳn là có thể thoải mái ra đi.” Khóe miệng Cảnh Kình căng lại, chăm chú nhìn hồ nước xanh thẳm, sườn mặt thập phần cương nghị.
“Anh muốn bỏ đi cái gì?” Bách Tiệm Ly nhìn anh ta.
“Bỏ đi một ít vọng tưởng không nên có, quên đi một số người không nên nhớ. Sau khi trở về, một lần nữa bắt đầu.” Cảnh Kình trầm giọng nói.
“Nghe có chút tiếc nuối.” Bách Tiệm Ly thản nhiên nói. Nhìn ra được, Cảnh Kình có chuyện trong lòng. Nụ cười của anh ta tuy rằng hào sảng, nhưng giấu không được tang thương đôi mắt cố nhiên sáng ngời, lại dấu không được vẻ đau xót ảm đạm.
“Phật nói, đây là một thế giới xoay vòng, xoay vòng và tiếc nuối.” Cảnh Kình lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Phật cũng nói, cùng người hữu tình làm chuyện vui vẻ, đừng hỏi là kiếp hay duyên.”
“Có thể gọi cho người mình yêu, cậu thực may mắn.”
“Tôi chưa bao giờ hoài nghi điểm này, chính là, cũng không dám nghiệm chứng cấm kỵ trong lòng.” Bách Tiệm Ly nhẹ nhàng xoay xoay chiếc nhẫn, khuôn mặt thanh tú dưới ánh mặt trời trở nên trong suốt kỳ lạ.
“Cấm kỵ?” Cảnh Kình có chút khó hiểu.
“Tôi sợ một khi đi tới đó, sẽ không muốn trở về.” Bách Tiệm Ly than nhẹ.
Mùa xuân đến, dù là người hạnh phúc nhất, cũng đều muốn đi phương xa. Vì cái gì lại kiên trì lưu lạc? Vì cái gì không thể ở bên cạnh người mình yêu, dịu ngoan mặc anh âu yếm mình, để cả hai đều hạnh phúc?
“Không cần sợ, tôi lại cảm thấy cậu đã bị ngăn lại.” Cảnh Kình chỉ chỉ chiếc nhẫn trên tay hắn, cười nói: “Chính cậu đại khái cũng không biết đi, khi cậu nhìn chiếc nhẫn này, trên mặt biểu tình thế nào.”
“Thế nào?”
“Hoàn toàn có thể coi là biểu cảm ‘hạnh phúc"”.
Nghe câu trả lời trảm đinh chặt sắt của đối phương, nội tâm Bách Tiệm Ly chấn động.
Không nhắc tới Tạ Ngôn thì thôi, một khi nhắc tới, nhớ nhung tựa như thủy triều đánh úp lại. Nhịn không được nghĩ xem anh đang làm gì, đang ở cùng với ai, có nhớ mình hay không? Hắn thiên tính đạm mạc, thật sự không thích loại cảm giác bị trói buộc này, mặc dù nỗi nhớ nhung này nhuốm một tầng ngọt ngào. Nghĩ đến trước đây một mình tự do không ràng buộc, ngực không khỏi có chút rối rắm…
Cho nên mới phải độc hành?
Cảnh sắc trên đường độc hành, sẽ hết sức xinh đẹp sao?
Hiện tại nhịn không được nghĩ, vì cái gì giờ khắc này, lại hy vọng anh ở ngay bên cạnh? Nếu thủy chung kiên trì một mình sống quãng đời còn lại trong thế giới tịch mịch kia, an tĩnh cô độc đến chết, so với hiện tại bị anh mạnh mẽ cuốn vào vòng xoáy tình cảm, mang đến đủ loại chua ngọt đắng cay, thì cái nào đáng giá hơn?
Gần đây hắn luôn tự hỏi mấy vấn đề này, không ngừng một nghìn lần hỏi chính mình, nhưng vĩnh viễn không có đáp án.
Tây Tạng là cấm kỵ của hắn, nhưng không phải vì những bí ẩn và tôn giáo, mà bởi vì cô độc và gian khổ, lạnh lẽo cùng hẻo lánh. Đúng là thế giới trước kia hắn hao hết tâm sức theo đuổi. Hắn sợ chính mình một khi đến được, sẽ không muốn rời đi. Nhưng mà hôm nay, khi hắn đứng ở nơi tuyết phong cô tịch lạnh lẽo, thưởng thức cảnh đẹp huyền diệu, ý nghĩ đầu tiên lại là tiếc nuối không có anh bên cạnh. Nếu lúc này có thể ôm chặt cánh tay ấm áp kiên định của anh, kề vai mà đứng, thật là tốt biết bao!
Trước mắt hiện lên đôi mắt thâm thúy của anh, như thể thâm nhập vào tâm hồn. Lúc này đây thật sự rất muốn thấy mặt anh, dù là biểu tình tức giận. Bách Tiệm Ly nhìn lên bầu trời trong xanh cao xa, đứng lặng thật lâu.
Buổi chiều, đoàn người đến Xigazê, tiến vào huyện Tingri (3), nơi có đỉnh Everest, bên ngoài thị trấn là trạm kiểm tra biên phòng, có ngã tư đi thông Nepal. Dọc đường nhìn thấy không ít du khách nước ngoài lái xe ôtô, đang vật lộn thẳng tiến Everest, việc này đòi hỏi sự kết hợp đồng thời của thể lực cùng nghị lực.
Trên đường đi tuyết rơi trắng xóa, mặt đất đóng băng. Người dẫn đường tốt bụng đưa cho bọn họ tấm thảm, trùm lên đầu gối chống lạnh. Đêm đó nghỉ ở Xigazê, rạng sáng hôm sau bọn họ tiếp tục lên đường, thẳng đến Everest. Tình hình giao thông thực loạn, nơi nơi lầy lội, rất nhiều đầm lầy xuất hiện sau khi tuyết tan, xe việt dã lúc này liền phát huy uy lực. Độ cao ngày càng gia tăng, Bách Tiệm Ly có chút khó thở, đầu váng mắt hoa, may mà Cảnh Kình thể lực cường kiện, đi lại thành thạo, kịp thời kéo hắn lại, Bách Tiệm Ly mỉm cười cám ơn.
Cuối cùng, trong kỳ vọng trông ngóng của mọi người, dãy núi bao la hùng vĩ đập vào tầm mắt.
Đỉnh núi nhọn như thanh kiếm, thẳng tắp chỉ thiên, một tầng sương mù trắng xóa lững lờ trên đỉnh núi, tựa như chốn thần tiên. Vào giây cuối cùng, Bách Tiệm Ly thực may mắn chụp được mỹ cảnh “Ánh nắng Kim Sơn”, đem cảnh sắc ánh tà dương cuối cùng reo rắc xuống đỉnh núi vô cùng tráng lệ nhất nhất chụp lại.
Đêm đó đoàn người nghỉ ngơi dưới chân đỉnh Everest, ở trong lều vải giản dị người Tây Tạng dựng. Điều kiện chỗ dừng chân cực kỳ khủng khiếp, chăn mền có mùi chua chua, nửa đêm lại ngưng sưởi ấm, lều trại lạnh như hầm băng. Bị phản ứng cao nguyên, hơn nữa thân thể không khoẻ, làm Bách Tiệm Ly trằn trọc. Hắn vốn có chút suy nhược thần kinh, rất dễ tỉnh giấc, hiện tại cùng người khác chen chúc trong một cái lều, càng không thể ngủ được.
Đêm dài yên tĩnh, bên ngoài truyền đến tiếng nhạc du dương, Bách Tiệm Ly phủ thêm áo khoác ngoài, rón ra rón rén đi ra lều trại…
Bên ngoài khí lạnh bốn phía, từ lòng bàn chân thâm nhập vào thật sâu, thân thể không khỏi một trận rùng mình. Nhưng bầu trời sao trên đỉnh Everest, lại sáng ngời động lòng người, là bầu trời sao đẹp nhất hắn từng thấy trong cuộc đời.
Một thân ảnh cao lớn ngồi trên tuyết, đối mặt Everest, đưa lưng về phía hắn.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người dùng kèn harmonica thổi ‘Bài ca kẻ lãng du (4)’, còn có thể thổi êm tai như thế.” Bách Tiệm Ly chậm rãi đi qua.
“Cậu biết bài hát này? Thật lâu không gặp được tri âm, nhàm chán loạn thổi, thực múa rìu qua mắt thợ mà. Ngồi đi…” Tiếng nhạc bỗng nhiên đình chỉ, người nọ cười vang nói, vỗ vỗ lớp da nỉ thật dày trải bên dưới, khó trách anh ta không sợ lạnh, thì ra ngồi trên chiếu.
“Anh rất khiêm tốn.” Bách Tiệm Ly cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh anh ta, tấm da nỉ không lớn, chỉ một tấc vuông (5).
“Sao lại không ngủ?” Cảnh Kình nhìn chàng trai trẻ bên cạnh, hơi thở của hắn vừa gặp khí lạnh ban đêm đã ngưng tụ thành một làn khói trắng. Bên dưới cặp mắt kính hơi mỏng có vài ánh sao rơi vào đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn.
“Không ngủ được.” Bách Tiệm Ly chà xát đôi tay gần như đông cứng, nhét vào trong lòng.
“Sắc mặt cậu thoạt nhìn không tốt lắm.”
“Tôi không sao, chỉ là có chút không quen khí hậu cao nguyên thôi.”
“Đi qua những nơi muốn đi rồi, vẫn là sớm trở về nhà đi. Cậu thể chất không đủ cường, đi đứng cũng không tiện, người nhà sẽ lo lắng.”
“Lần này ra ngoài, không có trực tiếp nói với người kia, chỉ để lại tờ giấy nhắn.” Bách Tiệm Ly không phải người dễ dàng tâm sự nỗi lòng với người khác, chính là đã nhiều ngày ăn ngủ ngoài trời, cùng Cảnh Kình đồng cam cộng khổ, ở trên đường lại được anh ta chiếu cố rất nhiều, giống như một người anh trai, rất đáng tin cậy.
“Giáp mặt nói không nên lời sao?”
“Không phải là nói không nên lời, mà là anh ấy khẳng định không đồng ý.”
“Tiền trảm hậu tấu? Thật cũng là một biện pháp.” Cảnh Kình cười cười, “Bất quá, khi cô ấy biết được, chỉ sợ sẽ thực tức giận đi?” (6)
“Kỳ thật tôi chỉ là không muốn làm anh ấy lo lắng.” Bách Tiệm Ly thấp giọng nói.
“Suy nghĩ chu đáo như vậy đương nhiên là tốt, nhưng có thể đối phương chưa hẳn đã cảm kích. Nếu tôi là cô ấy, càng hy vọng cậu thẳng thắn thành khẩn nói cho tôi biết.”
“Xem ra thật sự là tôi sai rồi.” Bách Tiệm Ly cười khổ.
“Nhanh trở về giải thích với cô ấy đi, phụ nữ đều mềm lòng, kiên trì dỗ dành một chút, sẽ không có chuyện gì.”
Kỳ thật không phải phụ nữ, mà là… Không thể mỉm cười tán thành, cũng không thể mở miệng đáp lại, Bách Tiệm Ly nhéo nhéo mi tâm, lộ ra biểu tình thập phần khó nghĩ.
“Tạo hóa thật thần kì a…” Cảnh Kình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, chăm chú nhìn ngọn núi tuyết cao ngất, cảm khái nói: “Trước kia tôi cũng không tin thần linh, nhưng lúc này đây, tôi lại gần như tin rằng, trên đời đích xác có một sức mạnh ẩn giấu. Nếu không, làm sao đem tự nhiên kiến tạo đồ sộ như thế?”
“Đúng là có cảm giác như vậy.” Bách Tiệm Ly gật đầu.
Cảnh Kình ngẩn ra một chốc, dứt khoát nói: “Tôi thay đổi chủ ý!”
“Chủ ý gì?”
“Tôi muốn ở Tây Tạng lâu hơn một chút, đi khắp mọi tấc đất nơi đây. Lữ trình vội vàng hơn mười ngày, căn bản không đủ thời gian tinh tế thưởng thức, tối thiểu phải lưu lại ba tháng.”
“Chuyện này chỉ sợ phải tốn rất nhiều thời gian, chẳng lẽ người nhà và bạn bè anh không lo lắng?”
“Tôi trước giờ vẫn là người hành tung bất định, bọn họ hẳn là quen rồi. Huống chi, tôi không muốn trở về nơi mà không có bất cứ ai đợi tôi.”
“Anh không có…” Bách Tiệm Ly không biết nên hỏi thế nào, ngữ khí của Cảnh Kình vô cùng ảm đạm.
“Tôi hiện tại, hai bàn tay trắng.” Nói thì thế, nhưng nụ cười của Cảnh Kình lại vẫn như cũ sang sảng. Bách Tiệm Ly cảm thấy, trên người Cảnh Kình có hơi thở tương tự hắn, đó là trời sinh
lưu lạc. Nhưng không giống hắn, khí tức cô độc bao quanh anh ta, lại ẩn chứa cương nghị cùng ôn hoà trầm lắng.
“Kỳ thật tôi cảm thấy, nơi này cùng cậu rất xứng đôi.”
“Sao?” Bách Tiệm Ly nhìn anh ta.
“Chính là loại lạnh lùng này, cô tịch đứng ở nơi cuối cùng của thế giới, không có ánh lửa nào. Nhưng cậu lại cho tôi cảm giác thực vi diệu, rõ ràng đạm mạc như vậy, nhưng không khó thân cận, ngược lại vừa thấy mặt liền có cảm giác thân thiết nói không nên lời.”
Nếu trước kia nghe những lời này, hắn chỉ nhíu mày hiện tại nghe tới, lại có một tư vị khác. Bách Tiệm Ly hạ mí mắt, mỉm cười, “So với trước kia, tôi đã thay đổi rất nhiều, toàn bộ những điều này đều nhờ vào bạn bè và người yêu tôi. Nhờ có bọn họ, tôi mới học được cảm ơn, học được cách đối diện chính mình và người khác một cách tích cực hơn.”
“Nhìn ra được. Tôi thực hâm mộ cậu. Người hạnh phúc bất luận đi đến nơi đâu, trong lòng đều có sự ấm áp đặc thù, có lẽ đây chính là nguyên nhân tôi cảm thấy cậu không khó thân cận.”
“Dọc đường đi, phong cảnh đẹp như thế, tôi thật sự rất muốn cùng anh ấy chia sẻ hết thảy.” Bách Tiệm Ly thấp giọng nói, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên tay trái.
“Vậy sớm chấm dứt độc hành, trở lại bên cạnh người kia đi.”
“Không vội, tôi nghĩ anh ấy sẽ chờ tôi.” Bách Tiệm Ly ngẩng đầu, mỉm cười.
“Phần tự tin này cũng thật làm cho người ta ghen tị.”
“Có thể thổi lại cho tôi nghe không, khúc ‘Bài ca kẻ lãng du’ vừa rồi ấy?”
“Đương nhiên có thể, thổi đến hừng đông cũng không có vấn đề gì.”
Tiếng nhạc cùng với khí lạnh truyền đến, du dương thương cảm, bồi hồi rung động, lưu lạc cả một đời, lại giống như tiếng vẫy gọi thân thiết trở về nhà.
Giờ khắc này, con độc hành thú bắt đầu rục rịch. Nguyên bản cảm thấy như hiện tại cũng không tồi, rời xa thế tục, thanh tĩnh không lo. Nếu là trước kia, Bách Tiệm Ly nhất định giống Cảnh Kình, không chút do dự tiếp tục lưu lạc, đi khắp các con đường vắng vẻ xa xôi, leo lên đỉnh tuyết phong nhìn xuống thế giới, quả là khoái ý của đời người. Nhưng hiện tại, hắn đã có Tạ Ngôn. Mà Tạ Ngôn, nhất định đang đợi hắn, dù không kiên nhẫn, dù lo lắng, cũng vô hạn bao dung đợi hắn…
Giờ khắc này, hắn cuối cùng cũng buông tha.
Hắn đã đi đến nơi cực hạn cô độc, đã từng lo lắng mình sẽ trở nên yếu đuối trốn tránh, bất cận nhân tình. Nhưng ngược lại, hắn học được cách cùng người khác ở chung, học được cảm ơn, học được cách đem một người đặt ở trong lòng, thậm chí cho dù có đi xa, cũng đều ẩn sâu vướng bận về nhà.
Tạ Ngôn, hết thảy quyết tuyệt lạnh lùng lúc này đây đều vì cái tên này mà đột ngột dừng lại, ban đầu tin tưởng nhân sinh sẽ cô độc mà sống quãng đời còn lại, nhưng vì anh mà từ nay về sau bị phá vỡ. Chẳng qua chỉ là một cái tên bình thường a, nhưng khe khẽ thầm đọc, lại nặng hơn cả ngàn quân (7)!
Dần dần cảm thấy khó thở, là do đau đớn do tình yêu dịu dàng dựng nên, hay là phát ra từ vô cùng lo lắng cùng mãnh liệt nhớ nhung? Bách Tiệm Ly không thể phân biệt, cưỡng chế hốc mắt bắt đầu nóng lên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao xinh đẹp…
(1) Boong ke: là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm. Thường được xây nửa nổi nửa chìm hoặc chìm hẳn trong lòng đất, vật liệu là bê tông cốt thép hoặc gạch đá. (Theo Wiki)
(2) Phản ứng cao nguyên: Tây Tạng ở vùng cao nên khí áp thấp, mật độ không khí nhỏ, hàm lượng Oxi so với nội địa bình quân ít từ 25 đến 30%. Người mới đến đây đều có phản ứng cao nguyên với mực độ khác nhau như: Nhức đầu, khó thở v…v…
(3) Huyện Tingri: là một huyện của địa khu Xigazê (Nhật Khách Tắc), khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Tingri có ranh giới phía nam với rặng núi chính của dãy Himalaya bao gồm cả các đỉnh núi Everest (Chomolungma), Makalu và Cho Oyo.
(4) Bài ca kẻ lãng du: Nghe ở đây
(5) Một tấc vuông (1 phương thốn)
(6) Chữ anh ấy (他) và cô ấy (她) đều đọc là Tā nên Tiệm Ly nói “anh ấy” Cảnh Kình cũng không biết là xưng hô nhầm lẫn.
(7) Quân: (đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc), 1 quân = 30 cân, 1 cân = 500g