“Kỳ, tôi sẽ đến công ty muộn một chút.” Ngồi ở trên xe, Quý Tiêu Dương gọi điện cho Nam Cung Kỳ. Vết bỏng trên trán cùng trên tay Thần Thần phải được xử lý nhanh một chút!
“Đã biết!” Thanh âm Nam Cung Kỳ vẫn như trước thực ôn nhu. Lại luôn luôn vẫn có cảm giác là lạ ở bên trong, giống như…… Không có cảm tình!
Quý Thần Quang im lặng ngồi ở ghế phó lái, nghe được Quý Tiêu Dương gọi điện cho Nam Cung Kỳ thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Ngẩng đầu nói với Quý Tiêu DƯơng “Anh hai, Cửu hôm nay nói một giờ chiều năm ngày sau cậu ấy sẽ về!”
Quý Tiêu Dương nghe thì sửng sốt nửa giây, rồi sau đó đối với di dộng lặp lại một lần “Kỳ, Cửu nói một giờ chiều năm ngày sau cậu ta sẽ trở về!”
Ở đầu kia di động im lặng vài giây, Nam Cung Kỳ mới lại nói chuyện “Đã biết!” Sau đó liền ngắt điện thoại!
Trong văn phòng, Nam Cung Kỳ nhìn di động trong tay, thất thần…… Đã trở lại rồi sao? Đã ba năm lẻ mười tám ngày rồi! Trong lòng đột nhiện xuất hiện một loại cảm xúc kỳ quái!
Quý Tiêu Dương chạy xe nhanh nhất có thể, dùng mười phút ngắn ngủi liền đến bênh viện. Bác sĩ kiểm tra một chút rồi cười, lấy ra hai tuýp thuốc mỡ, vỗ vỗ bả vai Quý Tiêu Dương trêu chọc nói “Tiểu tử, đừng khẩn trương. Vết bỏng bé tý như vậy, vào hiệu thuốc tùy tiện mua hai tuýp thuốc tiêu viêm là được rồi!”
“Cảm ơn!” Thanh toán tiền xong, Quý Tiêu Dương nói lời cảm ơn. Tảng đá ở trong ngực rốt cục cũng bỏ xuống được. “Thần Thần, đợi lát nữa cùng anh đến công ty!” Để Thần Thần một mình ở nhà hắn sẽ lo lắng! Nếu lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, năng lực thừa nhận của hắn chắc sẽ hỏng mất……
“Vâng ạ!” Một đường này cảm xúc của Quý Thần Quang cũng không tốt lắm! Biết là vừa rồi mình đã gây ra rắc rối làm cho anh hai lo lắng…… Có điểm chán ghét bản thân mình như vậy! Cái gì cũng không làm được, lúc nào cũng phải đi theo anh hai……
“Tiêu Dương, để tôi đến công ty cậu làm việc đi!” Bỗng Linh Thiên Nhiễm không biết từ đâu cà nhắc cà nhắc đi đến trước mặt Quý Tiêu Dương.
“Chuyện này không thành vấn đề. Chủ yếu làm, sao cậu lại thành ra thế này?……” Như thế nào đem chính mình trở thành giống như người tàn tật, tay trái thì bó bột, ngay cả chân cũng đi cà nhắc! Trên mặt thì vết xanh vết tím chất chồng! Cậu ta đây là bị đánh hội đồng, hay là gặp cướp?
“Đừng nói nữa! Còn không phải là do cái tên da trâu chết tiệt kia sao? Hỗn đản chết tiệt, một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại món nợ này!” Nhắc đến người nọ, lông mày Linh Thiên Nhiễm liền nhăn lại thành sâu lông. Lửa giận trong lòng tạch tạch bùng lên đặc biệt nhanh! Làu bàu một chút cho hả giận, rồi sau đó trong mắt Linh Thiên Nhiễm lóe lên ý cười buồn rầu nhìn về phía Quý Tiêu Dương. “Tiêu Dương, cậu nuôi tôi đi! Tôi bị anh tôi đuổi ra khỏi nhà! Tôi hiện tại không việc làm, không nhà để về!”
“Sao lại như vậy?” Quý Tiêu Dương hiện tại không hiểu ra sao. Mới có một năm không gặp, Thiên Nhiễm không đến mức……
Linh Thiên Nhiễm phất phất tay “Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau, chuyện này rắc rối lắm! Tôi cũng cảm thấy việc này biến hóa đặc biệt kỳ lạ! Nhưng đợi lát nữa tên da trâu dai dẳng kia đến đây chắc tôi đi không được nữa! Tiêu Dương, Thần Quang, nhanh chóng lại đây đỡ tôi chút!”
“Được!” Quý Thần Quang dìu bên trái Linh Thiên Nhiễm, Quý Tiêu Dương đỡ bên phải, có hai người đỡ nên rất nhanh đã ra khỏi bệnh viện, lên xe đi tới công ty!
Chờ cho đến khi Mạc Dương mang theo bữa tối trở lại phòng bệnh thì Linh Thiên Nhiễm đã biến