Trên sân thượng, hai nam sinh đứng tựa lưng vào tường, một người nhuộm tóc vàng rực rỡ, một người nhuộm đỏ chói mắt. Hai thiếu niên này nhìn qua cũng không lớn lắm, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặt không lớn, thực gầy, trông rất thanh tú. Tay cầm điếu thuốc cũng rất gầy, giống như da bọn xương, không có chút thịt nào.
Thiếu niên tóc vàng nhả ra một ngụm khói, ánh mắt ngoan lệ nhìn vòng khói đang tán dần “Mày chắc chứ?”
“Ừ. Vừa mới nhận được tin tức hôm nay tên tiểu tử Nam Cung Cửu kia xin nghỉ phép!” Thiếu niên tóc đỏ ném mẩu thuốc xuống đất, vươn chân dùng sức dẫm.
“Đi!” Thiếu niên tóc vàng nghe được lời nói của thiếu niên tóc đỏ, trong ánh mắt ngoan lệ hiện lên một tia vui sướng, nửa điếu thuốc trong tay cũng ném đi, xoay người đi về phía cầu thang. Thiếu niên tóc đỏ đi theo sau. Trên sân thượng trống rỗng, chỉ còn mẩu thuốc lá vẫn còn đỏ là chứng minh ở đây vừa có người.
Quý Thần Quang ở trong rừng cây cuống quít một hồi, trên mặt vẫn thủy chung mang theo nụ cười nhạt hạnh phúc. Ánh mặt trời theo khe lá rọi xuống mặt cậu, trông như mộng ảo…… Từ xa nhìn lại thật giống như một vương tử nhàn nhã tản bộ trong rừng cây.
“Quý Thần Quang!” Một thanh âm khàn khàn vang lên đánh vỡ bức tranh tĩnh lặng.
Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn hai người phía trước, ánh mắt lạnh nhạt. Không nói lời nào cũng không trả lời.
Thiếu niên tóc vàng nhìn bộ dạng của Quý Thần Quang, đôi mắt hẹp dài lóe lên sự phẫn nộ nhàn nhạt. Hắn không thích nhất chính là thái độ này của Quý Thần Quang, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, coi tất cả mọi vật như là trong suốt. Bộ dáng thanh nhã cao ngạo kia làm cho tâm hắn vừa ngứa ngáy vừa hận. Nghĩ đến chính mình đã từng cùng cậu nói chuyện nhiều lần nhưng đều bị bỏ qua!
“Quý Thần Quang, hôm nay Nam Cung Cửu không có ở đây, để tôi xem cậu tìm ai cầu cứu!” Thanh niên tóc vàng đến gần Quý Thần Quang, hai người chỉ còn cách nhau hai bước chân!
Đôi lông mày thanh tú của Quý Thần Quang nhăn chặt, trong đôi mắt trong suốt hiện lên một tia chán ghét. Cậu chán ghét mùi thuốc lá…… “Có việc?” Thanh âm lạnh lẽo, không một chút phập phồng! Cậu không rõ vì sao người trước mặt lại phẫn nộ như vậy. Cậu cũng không quen biết hắn!
“Quý Thần Quang, cậu……” Nghe lời nói vân đạm phong khinh (nhàn nhạt, nhẹ nhàng) của Quý Thần Quang, biểu tình trên mặt thiếu niên tóc vàng bắt đầu vặn vẹo. Cả người bừng lên sự phẫn nộ, làm cho tâm tình hắn rất buồn bực.
“Tôi không biết cậu!” Bước chân nhẹ nhàng, Quý Thần Quang đi qua người thiếu niên tóc vàng. Đến giờ vào lớp rồi, cậu không thể trốn học. Anh hai đã nói, cậu phải làm một bé ngoan……
“Quý Thần Quang, cậu đứng lại đó cho tôi!” Thiếu niên tóc vàng nhìn thấy Quý Thần Quang lại một lần nữa trực tiếp không thèm nhìn đến hắn, dưới tình thế cấp bách, hắn vươn tay cầm cánh tay cậu!
“Buông tay!” Thanh âm rất lãnh đạm. Ngữ điệu không phập phồng cũng mang theo một chút phẫn nộ. Cậu chán ghét người khác chạm vào người cậu, nhất là người xa lạ!
Thiếu niên tóc vàng đột nhiên cảm giác được chính mình như đang bị nhốt trong một nhà giam, không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng thân cùng tâm lại tràn đầy cảm xúc phẫn nộ. Hắn gầm lên “Quý Thần Quang, cậu con mẹ nó có thể bình thường cùng tôi nói chuyện một chút hay không?!” Trong thanh âm mang theo chút khàn khàn.
Quý Thần Quang thừa dịp cảm xúc của thiếu niên tóc vàng đang kích động, dùng sức hất tay hắn ra, ánh mắt vẫn như trước trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn thoáng qua thiếu niên tóc vàng. Rồi sau đó, trong ánh mắt hi vọng của thiếu niên mà xoay người rời đi!
Sự tình đột nhiên chuyển biến làm cho thiếu niên tóc vàng không kịp phản ứng lại. Hắn…… Lại bị bỏ qua. “Hiên, ngăn cậu ta lại!” Cách vài giây sau, thiếu niên tóc vàng mới lấy lại tinh thần, giận giữ hét lên với thiếu niên tóc đỏ đứng cách đó không xa.
“Quý Thần Quang, mày còn mẹ nó giả vờ thanh cao cái gì. Tao đã sớm nhìn mày không vừa mắt!” Thiếu niên tóc đỏ ngăn cản trước mặt Quý Thần Quang, giương nanh múa vuốt nói.
Sự tình là như vậy. Thiếu niên tóc vàng họ Ngô tên Hâm, thiếu niên tóc đỏ họ Ngô tên Hiên. Hai người là anh em họ. Mấy tháng trước, khi bọn họ chuẩn bị đi chơi bóng rổ thì vừa vặn thấy Quý Thần Quang đang chơi cùng Nam Cung Cửu. Ánh mắt của Ngô Hâm nhìn thấy Quý Thần Quang đầu tiên, thời điểm đó cậu đang ở gần rổ, hai tay duỗi thẳng giơ bóng, bởi vì đang làm động tác chuẩn bị ném rổ nên thân thể mảnh khảnh gấp khúc thành một độ cong duyên dáng.
Theo góc độ của Ngô Hâm có thể nhìn thấy ngũ quan xinh xắn của Quý Thần Quang, mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt, khi ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra một loại ánh sáng mộng ảo. Đây là lần đầu tiên Ngô Hâm nhìn thấy Quý Thần Quang. Trong lòng chỉ có một ý nghĩ đó là: Một cậu bé thật xinh đẹp, so với những cô gái hắn từng gặp qua đều xinh đẹp hơn vài phần. Lập tức, trong đầu Ngô Hâm liền dâng lên ý niệm muốn làm bạn với Quý Thần Quang.
Nhưng là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Khi Ngô Hâm mang theo nụ cười tươi như ánh mặt trời, vươn tay muốn làm quen với Quý Thần Quang thì cậu đang chuẩn bị đi uống nước nên cánh tay đó hoa hoa lệ lệ bị bỏ qua. Đương nhiên, Ngô Hâm cũng không vì vậy mà phẫn nộ, nụ cười vẫn tươi như cũ, hoan hoan hỉ hỉ đi theo phía sau Quý Thần Quang, giới thiệu tên tuổi cùng lớp của mình. Nói ra chính mình muốn cùng cậu làm bạn. Có thể cùng nhau chơi bóng rổ linh tinh……
Nhưng mà Quý Thần Quang uống nước xong liền đi thẳng về phía phòng học, giống như từ đầu tới cuối cùng không biết có người tồn tại bên cạnh mình. Lúc này Ngô Hâm đã có chút tức giận. Đang muốn tiến lên nói chuyện với Quý Thần Quang thì Nam Cung Cửu với ánh mắt lãnh liệt nhìn hắn một cái. Vừa liếc mắt một cái, Ngô Hâm liền héo rũ…… Ánh mắt thật lạnh……
Nhưng Ngô Hâm cũng không bởi vậy mà buông tha cho ý nghĩ muốn cùng Quý Thần Quang làm bạn. Cả ngày không có việc gì làm liền đi tìm Quý Thần Quang. Nhưng mỗi lần Ngô Hâm đều bị ánh mắt lãnh liệt của Nam Cung Cửu đánh bại.
Theo thời gian trôi qua, Ngô Hâm sau nhiều lần thất bại lại càng thêm để ý đến Quý Thần Quang. Thấy chính mình không thể tiếp cận Quý Thần Quang, liền nghĩ cách tìm hiểu tin tức của cậu ở trên lớp. Không nghĩ tới, hỏi cả lớp năm mươi tám người đều chỉ nói cho hắn một chuyện. Đối với Quý Thần Quang, họ chỉ biết đúng một việc, đó là: Cậu ấy gọi là Quý Thần Quang, có anh hai gọi là Quý Tiêu Dương! Là bạn học nhiều năm như vậy, chỉ nhìn thấy cậu đi cùng và nói chuyện với Nam Cung Cửu!
Vì thế, Ngô Hâm rốt cục hiểu được một sự thật vô cùng tàn khốc. Quý Thần Quang đến trường chỉ chủ động nói chuyện với một mình Nam Cung Cửu. Ngoài ra thì là khi