Nhưng chỉ trong nháy mắt khi anh nhìn lại thì phát hiện đôi mắt Nam Cung Cửu vẫn đang mơ hồ vừa mới tỉnh ngủ. Chẳng lẽ mình lại nhìn lầm rồi?……
“Đi đâu?”
Khi Nam Cung Kỳ vẫn còn đang rối rắm thì bên tai truyền đến tiếng nói lãnh đạm của Nam Cung Cửu. Hẳn là do vừa mới tỉnh ngủ nên thanh âm lãnh đạm so với bình thường khàn khàn hơn một chút. Nghe vào trong tai liền làm cho Nam Cung Kỳ tim đập nhanh hơn!
“Đi siêu thị mua đồ ăn!” Thanh âm có điểm gấp gáp, ánh mắt cũng lảng tránh nhìn về phía trước, bước đi cũng nhanh hơn. Rõ ràng là đang trốn tránh cái gì đó.
Nam Cung Cửu đứng tại chỗ nở nụ cười! Kỳ thật đáng yêu! Nhìn chằm chằm bóng dáng Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu suy nghĩ hai giây liền nhấc chân, không nhanh không chậm đi theo sau Nam Cung Kỳ, ánh mắt vẫn như trước phiêu đãng trên người anh. Trong mắt là một mảnh u ám!
“Kỳ, Cửu, hai người nhanh lên!” Quý Thần Quang tựa vào cửa xe, vươn tay vẫy hai anh em Nam Cung, vẻ mặt thúc giục.
Quý Tiêu Dương ngồi vào trong xe, ánh mắt nhìn thoáng qua hai anh em Nam Cung ngoài cửa sổ, nhìn hai người sắp đến gần xe mới chuyển ánh mắt nhìn Quý Thần Quang đang dựa người vào xe “Thần Thần, lên xe đi!”
“Vâng!” Đáp một câu, Quý Thần Quang ngồi vào trong xe. Nhìn Quý Tiêu Dương giúp mình thắt dây an toàn, trên mặt cậu lộ vẻ khó hiểu. Đã từ lâu rồi, cậu nói với anh hai là cậu có thể tự mình thắt dây an toàn, nhưng nói thế nào anh hai cũng không đồng ý. Hỏi vài lần anh hai mới nói cho cậu biết là sợ cậu thắt dây an toàn không chắc. Anh hai lo lắng! Quý Thần Quang vẫn không hiểu, thắt dây an toàn rất dễ a…… Cậu học hai ba lần liền có thể làm tốt. Còn thể hiện trước mặt Quý Tiêu Dương vài lần nhưng mặc kệ cậu có nói thế nào thì anh hai vẫn không đáp ứng để cho cậu tự thắt dây an toàn! Bất tri bất giác Quý Thần Quang cũng thành thói quen. Anh hai thích làm gì thì kệ đi, dù sao anh hai vui vẻ là tốt rồi!
“Cười cái gì mà vui vẻ như vậy!” Thắt dây an toàn xong, Quý Tiêu Dương ngẩng đầu liền thấy Quý Thần Quang đang cười ngây ngóc! Nhịn không được liền vươn tay nhẹ nhàng nhéo hai má cậu. Cảm xúc mềm mềm nộn nộn theo ngón tay nhanh chóng truyền khắp thân thể tứ chi, tâm nhất thời cũng mềm nhũn!
“Không có gì. Anh hai mau đi thôi. Kỳ cùng Cửu lên xe rồi!” Lấy lại tinh thần, Quý Thần Quang đảo mắt quanh xe một cái, nói với Quý Tiêu Dương.
“Ân. Xuất phát thôi!” Gật gật đầu, Quý Tiêu Dương bắt đầu khởi động xe, chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe chạy về phía đại lộ! Sau gần hai mươi phút, chiếc xe đến gần siêu thị Thiên Triệu. Quý Tiêu Dương lái xe vào bãi đỗ, sau đố bốn người đi vào siêu thị, thẳng tiến đến khu thực phẩm.
“Thần Thần, muốn ăn cái gì thì tự chọn đi!” Nam Cung Kỳ nói với Quý Thần Quang, thanh âm vẫn ôn hòa như trước, tuy rằng bên trong hơi có vẻ bất đắc dĩ! Không cho Tiểu Thần Quang ăn no khẳng định em ấy sẽ mỗi ngày đòi ăn cơm mình nấu. Anh cũng không có nhiều tinh lực như vậy để mỗi ngày đều nấu bữa tối phong phú!
“Được ạ!” Kỳ thật không cần Nam Cung Kỳ nói thì Quý Thần Quang cũng làm vậy. Nhìn những thứ trong tay cậu lúc này sẽ biết, tất cả đều là đồ ăn cậu thích!
“Anh hai, chúng ta đi lấy xe đẩy đi!” Không đến hai phút, trong tay Quý Thần Quang đã đầy ắp đồ, đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn về phía Quý Tiêu Dương.
“Được, em chờ một chút!” Vươn tay xoa đầu Quý Thần Quang. Ánh mắt Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua bốn phía liền phát hiện phía bên trái có xe đẩy. Lập tức đi về phía đó đẩy xe đến.
Quý Thần Quang đứng tại chỗ nhu thuận chờ, đôi mắt to gắt gao nhìn theo bóng dáng Quý Tiêu Dương! Trên mặt xuất hiện nụ cười