Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 219: Lại đi đến pháp

Ngày thứ hai, ngày mới vừa lên, Nam Cung Cửu liền tỉnh rồi, đã sớm bàn xong sáng nay lúc nào sẽ đi leo núi. Lần trước hai người bọn họ cũng hẹn nhau đi leo núi, nhưng bởi vì hắn đi xa mà không thể đi đưỡ, lần này, không biết thân thể Kỳ có thể chịu được hay không. Ngày hôm qua cả cơm tối cũng đều không ăn. Vẫn luôn ngủ từ sáu giờ chiều cho đến bây giờ. Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn Nam Cung Kỳ vẫn đang ngủ say, nhẹ xuống giường, không có mở đèn, đứng ở phía trước cửa sổ đón lấy tia sáng nhàn nhạt, liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay. Bây giờ mới có sáu giờ sáng.


Nam Cung Cửu quay đầu lại liếc mắt nhìn Nam Cung Kỳ, trong đầu ngẫm nghĩ. Chắc Kỳ cũng sắp tỉnh rồi, hắn phải chuẩn bị một ít cháo hoa, cả cơm tối cũng không ăn, sau khi tỉnh lại chắc Kỳ sẽ rất đói. Trong đầu nghĩ như vậy, Nam Cung Cửu động tác mềm nhẹ ra cửa, vệ sinh cá nhân đơn giản xong, liền vào bếp vo gạo chuẩn bị nấu cháo. Chờ Nam Cung Cửu nấu cháo sắp xong, thanh âm Nam Cung Kỳ ở rất xa vang lên, bởi vì cách hai cánh cửa, âm thanh mơ hồ mà nhỏ bé, Nam Cung Cửu nhanh chóng đi ra khỏi phòng bếp đi đến phòng ngủ. “Kỳ, em tỉnh rồi à?” Ngồi vào đầu giường đem Nam Cung Kỳ ôm vào trong ***g ngực, Nam Cung Cửu cúi đầu hôn lên mặt anh một cái.


“Đừng.” Nam Cung Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt Nam Cung Cửu, có chút hơi bất tiện “Mới sáng sớm, mặt còn chưa có rửa.”
Nam Cung Cửu cười cười, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.”Muốn đứng lên sao? Tôi mới vừa nấu một chút cháo hoa. Chắc là được rồi đó.”


“Chẳng trách ngửi trên người anh có hương vị nhàn nhạt, hóa ra là mùi cháo. Vừa vặn em cũng đói bụng rồi, anh đến phòng bếp đi, em tự mình tới là được, đừng làm cho cháo bị khê.” Nam Cung Kỳ đẩy Nam Cung Cửu một cái, sau đó, ngồi thẳng thân thể của chính mình, vén chăn lên chuẩn bị xuống giường.


Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn sắc mặt cùng động tác của Nam Cung Kỳ, cảm giác không có vấn đề gì liền gật đầu “Được, tôi vào bếp trước.” Nói xong, liền đứng lên ra khỏi phòng ngủ đi đến phòng bếp.


Nhìn theo Nam Cung Cửu rời đi, Nam Cung Kỳ đỡ eo vẫn như trước có chút đau nhức, nhẹ nhàng xoay xoay nhúc nhích hồi, cảm giác đỡ đau nhức hơn, lúc này mới nhẹ đi vào buồng tắm. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, từ trong tủ treo quần áo tùy ý chọn một bộ quần áo thể thao mặc vào. Vừa đi ra phòng khách vừa nghĩ, mình có phải nên đi vận động một chút không? Nếu không Tiểu Cửu này cứ tinh lực dồi dào thế này, còn có mệnh sống đến sáu mươi tuổi sao?


“Kỳ.” Nam Cung Cửu đem cháo cùng trứng chiên đặt lên bàn, hướng về phía Nam Cung Kỳ đi tới, nụ cười có chút trúc trắc “Có muốn tôi ra ngoài mua cho em chút mì vằn thắn hay không?” Hắn không biết làm cơm, cũng chỉ có thể làm chút cháo hoa đơn giản cùng trứng chần.


“Không cần, cứ như vậy là được rồi.” Nam Cung Kỳ ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cháo trên bàn, thực sự là danh xứng với thực cháo hoa. Cũng chỉ là đem gạo nếp nấu nhừ, bên trong thêm một chút thịt thái hạt lựu, thịt này bị thái lung ta lung tung, nhìn một chút, Nam Cung Kỳ liền không nhịn được cười ra tiếng.


“Cười cái gì?” Ngồi vào bên người Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu nghi ngờ hỏi một câu. Nhìn Nam Cung Kỳ cười, khóe miệng hắn cũng không tự chủ hiện ra một vệt cười nhạt.


“Vậy anh cười cái gì?” Mới sẽ không nói cho Tiểu Cửu, mình là đang cười hắn thái thịt hạt lựu. Nam Cung Kỳ ở trong đầu nghĩ, ý cưới nơi đáy mắt sâu hơn mấy phần, cầm cái muôi đi múc cháo.


“Kỳ nở nụ cười tôi liền nở nụ cười.” Nam Cung Cửu si ngốc nhìn ý cười nơi khóe miệng Nam Cung Kỳ, dáng dấp có chút ngu ngốc, âm thanh mang điểm mê ly