Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 21: Em trai khóc, tâm rất đau

Quý Tiêu Dương cùng chơi với Quý Thần Quang vài ngày. Mấy ngày nay Quý Tiêu Dương tối ngày đều thấy vui vẻ. Sáng sớm khi mở mắt có thể thấy cặp to tròn của em trai ngơ ngác chuyên chú nhìn mình. Mỗi ngày đều có thể cùng em trai như hình với bóng chơi đùa. Không gian chung quanh cũng đều là mùi sữa trên người em trai. Có thể nghe được thanh âm thanh thúy của em trai gọi mình anh hai…..


Vì chơi vui quá mà Quý Tiêu Dương quên mất…. Mình phải trở về nhà…..
Đợi đến khi Quý phụ phân phó người đến gọi cậu thì Quý Tiêu Dương mới hồi phục tinh thần. Cậu đã ở nhà ba mẹ ngây người đến mười ngày. Cùng em trai ở chung một chỗ, thời gian trôi qua thực nhanh…..


Nhanh như vậy, cậu không có phản ứng được. Khi phải trở, cậu liền thấy luyến tiếc……
Cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Đôi mắt to tròn đang lóe sáng nhìn cậu. Câu nói phải rời đi kia Quý Tiêu Dương thế nào cũng nói không nên lời…. Hai tay gắt gao ôm em trai. Cậu luyến tiếc…..


Lần này rời đi chắc phải mấy tháng mới được gặp em trai. Trước kia còn không cảm thấy, bây giờ ở chung với em trai lâu ngày như vậy, Quý Tiêu Dương cảm thấy càng ngày càng chú ý tới em trai. Làm thế nào bây giờ?…..


Cậu không muốn rời khỏi em trai. Em trai là của một mình cậu. Nhưng là nếu không về nhà, ông nội sẽ nổi giận, không chừng sẽ không cho cậu gặp em trai nữa…..
Gắt gao ôm em trai vào lòng…..


Em à, em phải ngoan ngoãn chờ anh hai trở về. Chờ anh hai trở nên cười đại rồi, có thể không cần để ý lời nói của ông nội, anh hai sẽ vĩnh viễn mang em theo bên mình. Không có bất luận kẻ nào có thể tách chúng ta ra.


Quý Tiêu Dương gắt gao ôm Quý Thần Quang trong lòng, đôi mắt đen lóe lên quang mang kiên định. Cúi đầu hôn nhẹ lên môi Quý Thần Quang.


Quý Thần Quang còn không biết anh hai phải đi. Đôi mắt to tròn vẫn tỏa sáng, thấy anh hai hôn nhẹ mình, cánh tay ngắn ngủn mập mạp hưng phấn khua loạn, cũng mân mê cái miệng nhỏ nhắn của mình, tiến đến môi Quý Tiêu Dương, học Quý Tiêu Dương hôn một cái. Cái miệng nhỏ nhắn cười thật to, thanh thúy gọi một tiếng “Anh hai! Hôn nhẹ!”


Nhìn khuôn mặt tươi cười của em trai. Trong lòng Quý Tiêu Dương đau khổ, có một loại cảm giác không nói nên lời. Cậu không muốn rời khỏi em trai…..


Bảo mẫu bên kia đã đem hết thảy sắp xếp tốt, đi tới phía sau Quý Tiêu Dương “Thiếu gia, tôi đã thu thật hành lý xong rồi” Ánh mắt liếc Quý Tiêu Dương một cái, trên mặt có chút do dự “Thiếu gia, đã hai giờ rồi…..” Quý phụ phân phó, năm giờ là phải về đến nhà.


“Tôi biết rồi!” Quý Tiêu Dương thản nhiên trả lời.
Nhìn về phía Quý Thần Quang trong lòng “Em à…..” Nhìn đôi mắt to tròn lóe sáng đang nhìn chằm chằm mình, Quý Tiêu Dương liền phát hiện lời muốn nói lại không thể nói ra miệng…. Đột nhiên mắt có điểm muốn khóc…..


“Anh hai!” Gần mười ngày ở chung, Quý Tiêu Dương đã dạy Quý Thần Quang nói rất nhiều. Những từ ban đầu đã nói rất rõ ràng.


Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi trở lại sô pha. Chơi với bé một hồi. Trong lòng tự nói, chơi một chút nữa, một chút nữa thôi. Nếu lần này đi khả năng phải đến mấy tháng mới được gặp em trai.


Bảo mẫu khổ sở, ánh mắt lo lắng nhìn thời gian. Đã ba giờ rưỡi…. Nhưng là nhìn tiểu thiếu gia cùng thiếu gia chơi đùa cao hứng như vậy. Bảo mẫu khó xử…. cô đã muốn thúc giục lần thứ hai…..


Trong lòng cũng không muốn nhưng vì phải giữ công việc này nên bảo mẫu không thể không đến bên người Quý Tiêu Dương “Thiếu gia, đã gần bốn giờ rồi!”


Quý Tiêu Dương ngẩng đầu nhìn thời gian “Như thế nào lại nhanh như vậy?” Thốt ra một câu….. Như thế nào vừa chớp mắt một cái đã bốn giờ….. Nhìn khuôn mặt cười vui vẻ của em trai. Không thể chơi thêm được nữa…..


“Cô đem hành lý lên xe trước đi. Tôi lập tức sẽ ra!” Thản nhiên nói với bảo mẫu.
Vươn tay đem Quý Thần Quang ôm vào trong ngực “Em à, anh hai phải đi rồi. Em phải ngoan ngoãn biết không?”


Quý Thần Quang hiển nhiên là nghe không hiểu Quý Tiêu Dương nói gì. Đôi mắt vẫn lóe sáng nhìn Quý Tiêu Dương. Cái miệng nhỏ nhắn vẫn cười cười.


Quý Tiêu Dương đem Quý Thần Quang đặt lên sô pha, cúi đầu hôn một cái lên môi bé “Em trai, phải ngoan ngoãn đợi anh hai trở về!” Đứng lên bước nhanh tới cửa.
Quý Thần Quang nhìn thân ảnh anh hai càng đi càng xa. Có điểm không hiểu…. Anh hai đi đâu, em vẫn ngồi đây, như thế nào anh hai không mang em theo?……


Quý Thần Quang sửng sốt một lúc, nhìn anh hai không có quay đầu. Đôi mắt to nhìn chằm chằm bóng dáng Quý Tiêu Dương…..
Trong lòng khẩn trương….. “Anh hai!” Nhất thời ngây ngốc ngồi ở sô pha…. Miệng hô một tiếng anh hai, thân thể lao về phía trước, ánh mắt vẫn như trước nhìn Quý Tiêu Dương…..


Quý Tiêu Dương đang chuẩn bị mở cửa thì chợt nghe thấy tiếng em trai gọi to. Theo bản năng muốn quay đầu nhưng là cậu biết nếu mình quay đầu lại sẽ không đi được nữa. Quyết tâm bỏ đi. Mở cửa ra. một chân vừa bước ra ngoài chợt nghe đến phía sau vang lên một tiếng trầm đục. Đầu nhanh chóng quay lại…..


“Em ơi!” Rốt cuộc không nhịn được vọt tới trước mặt em trai, cẩn cẩn dực dực ôm Quý Thần Quang đang ngã trên mặt đất vào ngực “Em à, nói cho anh hai biết, có bị thương không? Có đau hay không?”
“Anh hai. Ô ô ô ô……” Hai tay Quý Thần Quang gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương.


“Không khóc, không khóc, em trai ngoan. Không khóc nữa. Anh hai thổi thổi cho em, đau đau bay đi!” Nhìn khóe mắt em trai đầy nước mắt, trong lòng Quý Tiêu Dương cảm thấy rất đau, rất đau…..


Bảo mẫu ở bên ngoài đợi gần mười phút cũng không thấy Quý Tiêu Dương đi ra…. Chạy nhanh vào nhà liền nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Trong lòng càng thêm nôn nóng…. Thiếu gia à, đã bốn giờ rồi.


“Thiếu gia, bốn giờ rồi. Không thể hơn được nữa đâu!” Khẽ cắn môi đi đến bên người Quý Tiêu Dương.