“Ai?” Nam Cung Kỳ nghe ngoài cửa sổ vang lên tiếng lá cây lay động, thanh âm này lớn đến mức kỳ lạ, không có chút nào giống như là bị gió thổi, trong lòng hơi sinh ra cảm giác khác thường, thôi thúc Nam Cung Kỳ đứng lên, cấp tốc chạy về phía cửa sổ. Đèn trong phòng không mở, ánh trăng bên ngoài lại quá nhạt nhòa, quan trọng nhất là, Nam Cung Kỳ đi quá nhanh quên không mang theo kính, bởi vậy chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được đại thụ. Nam Cung Kỳ lao đảo nghiêng ngả chạy lại ghế sô pha đeo kính thuận tiện mở đèn lên, lần thứ hai quay lại cửa sổ, bên ngoài đã hoàn toàn yên tĩnh.
Nam Cung Cửu sau khi bị ngã xuống, nghe được âm thanh Nam Cung Kỳ, lập tức ôm lấy cánh tay trái bị thương, thân thể lộn một cái lặng lẽ trốn dưới vách tường. Hắn không thể để cho Kỳ phát hiện ra sự tồn tại của hắn, hắn hiện tại nhất định phải để Kỳ biết được tầm quan trọng của hắn trong lòng Kỳ. Hắn phải cùng với Kỳ tách ra một khoảng thời gian, để Kỳ có thể suy nghĩ thật rõ ràng, sau đó đem tình cảm ép ra ngoài. Nếu như hiện tại hắn liền xuất hiện, mầm tình cảm vừa mới nảy này nhất định sẽ bị Kỳ một lần nữa chôn vùi dưới lòng đất. Hơn nữa, sợ Kỳ sẽ hỏi nhiều, hắn cũng phải từ từ có kế hoạch thỏa đáng mới được.
Đẩy cửa sổ thủy tinh ra, Nam Cung Kỳ tỉ mỉ nhìn bên ngoài gần ba phút, cũng không có bất kỳ phát hiện nào. Trong lòng một nỗi nghi hoặc “Chẳng lẽ là mèo?” Ý nghĩ này vừa thoáng hiện trong đầu, Nam Cung Kỳ liền phát hiện nội tâm mình nhiều thêm một chút thất vọng nhàn nhạt.
Tại lúc Nam Cung Kỳ tìm kiếm, Nam Cung Cửu nhịn xuống đau đớn ở cánh tay, đem thân thể của mình dán thật chặt lên tường. Quyết không thể để bị phát hện! Có chấp niệm này, Nam Cung Cửu cứng ngắc chờ Nam Cung Kỳ đóng cửa sổ, một lần nửa trở lại phòng khách mới đứng lên. Tay phải kề sát trên mặt tưởng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã của mình, con ngươi đen nhấc lên nhìn vào khung cửa sổ sáng ngời kia. Kỳ của hắn, đang ở bên trong……
Nhìn chăm chú gần năm phút đồng hồ, Nam Cung Cửu mới mang theo cánh tay trái bị thương, có chút chật vật rời khỏi chỗ đó. Kỳ, chờ tôi. Chờ tôi lần thứ hai quay lại, chính là lúc chúng ta có thể nắm lấy tay nhau. Tôi sẽ đem mọi trở ngại đều tiêu diệt sạch sẽ, không có người nào có thể ngăn cản tôi đến với em.
Trên đường trở về, Nam Cung Cửu tùy tiện tìm một phòng khám trị liệu cánh tay bị thương của mình. Trong thời gian dưỡng thương, Nam Cung Cửu luôn trốn sau đại thụ ở công viên, ánh mắt lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ, đi làm, tan tầm về nhà, tản bộ, đi mua thức ăn, mỉm cười chào hỏi người khác. Em ấy ôn hòa như vậy, nho nhã như vậy, tất cả mọi người chung quanh đều thích nói chuyện cùng em ấy, không quản nam nữ hay là già trẻ. Cuộc sống của em ấy cứ bình tĩnh mà lặp đi lặp lại như vậy, phảng phất như việc hắn rời đi không có chút ảnh hưởng nào. Nhưng là Nam Cung Cửu biết, tất thảy những thứ này không phải sự thật, bởi vì hắn nhìn ra rồi, giữa hai lông mày của Kỳ luôn luôn mang theo chút tương tư nhàn nhạt. Nét cười của em ấy mặc dù nho nhã nhưng dù sao cũng thiếu một phần độ ấm ở bên trong……
Ngày lại ngày trôi qua, chớp mắt đã qua một tuần, cánh tay bị thương của Nam Cung Cửu cũng hỏi hẳn, hắn nên rời đi. Lưng đeo chiếc ba lô đơn giản, Nam Cung Cửu lại tới phía sau đại thụ đứng, hắn lại một lần nữa nhìn thấy nụ cười ôn hòa nho nhã của Kỳ, trong tay xách theo mấy nguyên liệu nấu ăn, có cá cùng rau muống hắn thích ăn nhất. Người xung quanh đều cười chào hỏi với Kỳ, khoảng cách xa xôi như thế