Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 202: Khí tráng cường đại

“Hai đứa đây là?……” Mẹ Nam Cung bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, nhìn thấy Nam Cung Cửu đang tựa đầu lên vai con trai mình, tư thế hai người quá mức thân mật, làm cho mẹ Nam Cung nhìn thấy mà trong lòng có điểm không thoải mái!


Nghe thấy tiếng mẹ Nam Cung, Nam Cung Cửu nhanh chóng đứng lên, lạnh nhạt cười với mẹ Nam Cung “Cùng Kỳ nói chuyện một chút! Đã lâu không gặp nhau rồi!”


“Cũng đúng, thời gian trôi qua thật là mau, đảo mắt đã qua năm năm rồi!” Mẹ Nam Cung đặt đồ ăn lên bàn cơm, có chút cmả thán nói một câu. “Nào, đến ngồi đi, chắc là đói lắm rồi phải không? Hôm nay ta cố ý làm rất nhiều món ngon, mau nếm thử xem có thích không!” Mẹ Nam Cung vừa nói vừa xới một bát cơm cùng lấy một đôi đũa đưa đến trước mặt Nam Cung Cửu, còn tự mình kéo ghế dựa cho hắn.


Nam Cung Cửu nhận lấy bát cùng đôi đũa mẹ Nam Cung đưa qua, ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Kỳ, tao nhã gắp đồ ăn thong thả ăn. Còn không quên ngẩng đầu nói với mẹ Nam Cung là thực thích đồ ăn nagf làm, mẹ Nam Cung nghe vậy thì cười càng thêm sáng lạn!


“Kỳ nhi, sao con vẫn còn ngẩn người thế? Mau ăn cơm, nguội sẽ không ngon nữa!” Dư quang liếc nhìn con trai mình còn đang ngồi trên ghế ngẩn người, hoàn toàn không động đậy gì, trong đầu mẹ Nam Cung nghĩ thầm. Như thế nào từ sau khi Tiểu Cửu trở vể, con mình liền trở nên kỳ kỳ quái quái?……


Nam Cung Kỳ từ trong suy nghĩ trống rỗng của mình lấy lại tinh thần, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Nam Cung Cửu, thấy hắn đang cúi đầu tao nhã ăn cơm, trong bộ dáng nghiêm túc còn lộ ra sự lạnh lùng quen thuộc. Trong lòng Nam Cung Kỳ cảm thấy hồ đồ. Là ảo giác của mình sao? Hẳn là vậy đi…… “Kỳ nhi, rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì vậy?” Nhìn con mình mãi cũng không hoàn hồn, mẹ Nam Cung có chút lo lắng, trực tiếp đứng lên, cầm đôi đũa gỗ gõ vào đầu Nam Cung Kỳ một cái.


“Không có gì ạ.” Nam Cung Kỳ nhanh chóng thu hồi tâm tư, bưng bát lên thong thả ăn cơm. Có chút giống như đang ăn sáp vậy…… Thật đúng là không biết vị gì! Trong lòng, giống như là đang mơ vậy, cả người đều mơ mơ màng màng, cái gì cũng không thấy rõ, Nam Cung Kỳ không thích mình như vậy……


“Kỳ nhi, mẹ tức giận đấy nhé! Có chuyện gì con nói cho mẹ cũng được, tự mình ngốc ở trong phòng cũng được, nhưng đừng thất thần ở trên bàn cơm! Chuyện lớn gì cũng đều so ra kém hơn ăn cơm, lời này từ nhỏ mẹ đã nói với con rồi, còn không nhớ kỹ sao?” Mẹ Nam Cung nói lời này rất là nghiêm túc!


Lúc này Nam Cung Kỳ mới phát hiện, mình lại vừa ăn vừa thất thần, nhanh chóng cười xin lỗi với mẹ Nam Cung, vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình. Thời gian kế tiếp, để bảo vệ cho tâm tư của mình, luôn ở trong lòng nhớ kỹ phải ăn cơm. Ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm……


Ước chừng nửa giờ, rốt cục thời gian ăn cơm thống khổ cũng trôi qua, buông bát, Nam Cung Kỳ lập tức đứng lên, đi về phòng mình. Anh cảm giác mình hiện tại phải được yên tĩnh một chút! Nam Cung Kỳ đang toàn thân tâm đều nghĩ chuyện của mình, không có chú ý ở đằng sau mình, Nam Cung Cửu đang đi theo! Sau khi vào phòng, Nam Cung Kỳ theo thói quen ngã lên giường quấn chặt chăn, tự nhốt mình vào trong không gian nhỏ hẹp này, tĩnh tâm, tĩnh tư, tĩnh thần……


Thời gian chậm rãi trôi qua, Nam Cung Kỳ cảm thấy đầu mình càng ngày càng mơ hồ, sự tình ngược lại càng ngày càng rối rắm, càng làm cho người ta thấy buồn bực, nghĩ nghĩ, tâm mệt mỏi, tinh thần mệt mỏi, bất tri bất giác, Nam Cung Kỳ liền tiến vào mộng đẹp……


Nam Cung Cửu vẫn trầm mặc đứng ở đầu giường, ánh mắt thản nhiên nhìn hai chân Nam Cung Kỳ lộ ra ngoài chăn, đôi tai lẳng lặng lắng nghe tiếng hô hấp của Nam Cung Kỳ. Qua