Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 196: Buồn bực

Mẹ Nam Cung mang theo Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu ra một bãi cỏ rộng lớn ở vùng ngoại ô, bốn phía có những nhóm người tốp năm tốp ba, ở một bên nói nói cười cười, không khí rất là ấm áp! Mẹ Nam Cung đặt đồ mang theo bày lên bãi cỏ, sau đó vươn tay đẩy hai đứa ngốc bên người mình “Nào, thử đoán xem hôm nay mẹ chuẩn bị cho hai đứa cái gì nè!” Ngữ khí nói chuyện rất là hưng phấn cùng đắc ý!


Tầm mắt Nam Cung Kỳ từ rừng cây bên cạnh chuyển lên trên người mẹ Nam Cung, ánh mắt phiêu về phía sau nàng. Có chút không thú vị đẩy kính mắt gọng bạc của mình. “Con không biết!”
Nam Cung Cửu nhìn bộ dáng hưng phấn của mẹ Nam Cung, cũng học theo bộ dáng Nam Cung Kỳ, thản nhiên đáp lại một câu không biết!


Mẹ Nam Cung lập tức liền cao hứng “Đây chính là tối qua mẹ ba con đi dạo trên phố cố ý mua về đó, nào, hai đứa hảo hảo chơi đi, cả ngày đều ở trong nhà, sắp biến thành tiểu lão đầu cả rồi!” Nói xong, mẹ Nam Cung liền đưa con diều phía sau đến trước mặt Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu!


“Mẹ!” Nam Cung Kỳ nhìn con diều với những hình vẽ hoạt hình trước mặt, vẻ mặt rối rắm! Đây là cái gì với cái gì a……
“Sao vậy? Không thích? Mẹ thấy đây là kiểu mà nhiều trẻ con mua nhất đó!” Mẹ Nam Cung giơ con diều trên tay lên, nói được rất là vui vẻ!


“Con đã không còn là trẻ con nữa rồi!” Đẩy kính mắt gọng bạc của mình, Nam Cung Kỳ vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Khi nào thì lão mẹ nhà mình mới có thể thành thục một chút đây? Thật là không hiểu nổi lão ba là một người khôn khéo như thế lại cưới lão mẹ……


“Ở trong lòng ta, Kỳ nhi vĩnh viễn là đứa nhỏ bảo bối của mẹ! Ngoan, mau dẫn Tiểu Cửu đi chơi, để cho mẹ chụp vài cái ảnh nào!” Mẹ Nam Cung ôm Nam Cung Kỳ vào trong ngực, hôn một cái.
Nam Cung Cửu ở một bên nhìn, khóe mắt hơi hơi run rẩy…… Hóa ra còn có một nữ nhân so với mẹ hắn còn trắng trợn hơn……


Nam Cung Kỳ thở dài một hơi, tâm không cam lòng không nguyện cầm lấy con diều, đứng ở trước mặt Nam Cung Cửu “Thả đi!” Nam Cung Cửu đứng lên, yên lặng đi theo phía sau anh. Hai người một trước một sau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, không khí vẫn trầm mặc như trước……


Nam Cung Kỳ là không muốn chơi thứ này, còn Nam Cung Cửu là có thói quen trầm mặc……
Mẹ Nam Cung ở xa xa nhìn, lông mày đều nhăn thành một chữ xuyên! Hai đứa trẻ này, xảy ra chuyện gì vậy……Hô một tiếng với Nam Cung Kỳ “Kỳ nhi mau dạy Tiểu Cửu thả diều a! Ngốc ngốc ở đó làm gì vậy?”


“Con biết rồi!” Nam Cung Kỳ khẽ cau mày, hữu khí vô lực đáp lại một câu. Sau đó ánh mắt dừng trên người Nam Cung Cửu “Em biết không?”


Nam Cung Cửu trầm mặc lắc lắc đầu. Cầm trong tay con diều tò mò lật đi lật lại xem. Bộ dáng kia lộ ra vài phần khả ái không nói nên lời…… Nam Cung Kỳ nhìn, cảm giác tâm tình buồn bực giống như biến mất! Trong lòng đối với việc chơi diều cũng sinh ra chán ghét nhàn nhạt “Anh dạy cho em!”


Đặt con diều của mình sang một bên, Nam Cung Kỳ đứng ở phía sau Nam Cung Cửu, hai tay cầm tay hắn, bắt đầu chậm rãi dạy. Thanh âm không còn thản nhiên xa cách nữa mà lộ ra vài phần nhu hòa!


Nam Cung Cửu hoàn toàn không có chú ý học, nhưng lỗ ai vẫn dựng thẳng để nghe tiếng nói khó có được sự ôn nhu của Nam Cung Kỳ. Ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn sườn mặt mỉm cười ôn nhu của Nam Cung Kỳ, vẻ mặt trầm mê……
“Thế nào, học được chưa?” Một hồi qua đi, Nam Cung Kỳ hỏi Nam Cung Cửu trong lòng.


Nam Cung Cửu sửng sốt một chút, gật gật đầu “Ân!” Trong đáy mắt đen như mực lại lóe lên thần sắc mê mang……
“Đi, chúng ta đi thả diều đi! Mẹ lại sắp nóng nảy rồi!” Nam Cung Kỳ nghe Nam Cung Cửu trả lời liền buông tay ra. Cầm lấy con diều của mình!


“Chúng ta không phải cùng nhau sao?” Nam Cung Cửu nhìn động tác của Nam Cung Kỳ, có chút ngốc lăng! Như thế nào lại buông tay ra…… Hắn thích cảm giác cùng một chỗ với Kỳ như vừa rồi!
“Cái gì?” Nam Cung Kỳ đang kéo con diều, không có chú ý tới lời của Nam Cung Cửu, quay đầu lại hỏi một câu.


Nam Cung Cửu trầm mặc lắc lắc đầu, sau đó học theo động tác của Nam Cung Kỳ, để cho con diều trong tay mình bay lên bầu trời! Khóe mắt nhìn thấy con diều đang bay bên cạnh là của Kỳ…… Nghĩ như vậy, Nam Cung Cửu liền có chút ngốc khống chế diều của mình thẳng tắp quấn lấy diều của Nam Cung Kỳ. Hai con diều ở dưới sự cố ý của Nam Cung Cửu lập tức quấn lấy nhau, mặc kệ Nam Cung Kỳ có khống chế thế nào cũng không tách ra được! Nhìn một màn này, khóe miệng Nam Cung Cửu xuất hiện một chút ý cười. Về sau, hắn với Kỳ sẽ giống như hai con diều này vậy, đời đời kiếp kiếp quấn lấy nhau! Không một chút khoảng cách……


“Tiểu Cửu, em cố ý!” Nam Cung Kỳ chạy tới bên cười Nam Cung Cửu, nhìn khóe miệng cười của hắn. Lửa giận trong lòng không biết vì sao lại tiêu tan.
Nam Cung Cửu cũng không có phủ nhận, vẫn như trước cười gật gật đầu. Ánh mắt nhìn hai con diều đang quấn lấy nhau giữa không trung “Kỳ, chúng ta cũng sẽ giống như vậy!”


…… Nam Cung Kỳ không nói gì. Lại bắt đầu nói mê sảng. “Em chơi đi, anh đi uống nước!” Cầm cuộn dây trong tay đưa cho Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ xoay người đi đến chỗ mẹ Nam Cung, cầm lấy một chai nước, vùi đầu uống!


“Kỳ nhi, kỹ thuật của con không phải là hàng đầu sao? Như thế nào mà diều vừa mới bay lên đã bị quấn lấy vậy!” Mẹ Nam Cung đẩy đẩy Nam Cung Kỳ bên cạnh mình. Thực không thú vị…… Nàng còn chưa chụp được mấy tấm đâu! Bất quá, bộ dáng cười rộ lên của đứa nhỏ Tiểu Cửu kia thật xinh đẹp, như thế nào mà thường xuyên hé ra khuôn mặt lạnh lẽo chứ, thật sự là đáng tiếc.


Nam Cung Kỳ trầm mặc không nói! Nam Cung Cửu cắt đứt dây diều, để cho hai con diều tự do bay đi! Làm xong hết thảy, Nam Cung Cửu liền ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Kỳ, cũng cầm lấy một chai nước uống một ngụm.


“Tiểu Cửu, sao con lại để diều bay đi như thế?: Mẹ Nam Cung có chút đáng tiếc. Này còn chưa có bắt đầu chơi mà, nàng còn muốn chụp nhiều thêm ảnh Tiểu Cửu cười!
“Tự do, bay xa!” Trầm mặc vài giây, Nam Cung Cửu nhàn nhạt nói ra bốn chữ! Ánh mắt không dấu vết đảo qua Nam Cung Kỳ!


Nam Cung Kỳ mạc danh kỳ diệu! Nhìn mình làm gì……
Mẹ Nam Cung sửng sốt một chút. Tiểu Cửu này như thế nào lại nói sâu xa như vậy…… “Quên đi, chúng ta ăn cái gì đi! Nè, đây là đồ ăn vặt hai đứa mua! Mau ăn đi!”


Nam Cung Kỳ cầm khoai phiến có chút không thú vị ăn, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn trời xanh mây trắng! Nam Cung Cửu còn lại là trầm mặc nhìn rừng cây bên cạnh, kỳ thật là khóe mắt đang liếc nhìn Nam Cung Kỳ……


Mẹ Nam Cung có điểm rối rắm. Như thế nào hai đứa nhỏ này, càng ngày càng trầm mặc…… Một chút bộ dáng của trẻ con cũng không có! Là nàng làm mẹ thất bại sao? Hay là ba của nó thất bại?……


“Kỳ nhi, Tiểu Cửu, hai đứa thích chơi cái gì? Nói cho ta biết, đợi lát nữa chúng ta cùng đi chơi!” Thật sự chịu không nổi không khí im lặng này, mẹ Nam Cung cười mở miệng nói chuyện.
Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đều thu hồi tầm mắt, dừng ở trên người mẹ Nam Cung một giây liền đồng thanh nói hai chữ “Về nhà!”


Mẹ Nam Cung vừa nghe liền trực tiếp xem thường, buồn bực không có chỗ phát…… “Được, chúng ta về nhà!” Trầm mặc vài giây, mẹ Nam Cung nghiến răng nghiễn lợi nói một câu. Thật sự là, hai đứa nhỏ này như thế nào càng lớn lại càng làm cho người ta rối rắm……


Lần đi dạo chơi này không đến hai giờ liền xong. Đồ ăn nhanh chuẩn bị tốt đều không có dùng đến, vì không để lãng phí lương thực, mẹ Nam Cung liền quyết định không làm cơm trưa nữa mà trực tiếp ăn đồ ăn nhanh! Vì thế, ba người giữa trưa liền ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem ti vi! Ăn trưa xong, mẹ Nam Cung thật sự chịu không nổi không khí trầm mặc đến quỷ dị này, ngây người nửa giở liền bỏ chạy đến nhà cách vách chơi mạt trượt!


Trong phòng khách, sau khi mẹ Nam Cung đi rồi, Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ hai người tiếp tục du thần xem ti vi. Bộ dáng kia nhìn qua đều giống như thập phần chăm chú, kỳ thật đều đang tự suy nghĩ chuyện của mình……


“Tiểu Cửu!” Thời gian lẳng lặng trôi qua một giờ, Nam Cung Kỳ từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần. Ánh mắt nhìn ti vi, mở miệng gọi Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ. Chờ anh nói chuyện……


Môi Nam Cung Kỳ hơi giật giật, tựa hồ là đang chần chờ, qua vài giây mới mở miệng nói chuyện “Tiểu Cửu, về sau không cần nói mấy lời mê sảng nữa!” Làm tâm anh bị nhiễu loạn……
“Cái gì kêu mê sảng?” Nam Cung Cửu lập tức mở miệng hỏi lại.


Nam Cung Kỳ nhìn đôi con ngươi đen sáng trông suốt của Nam Cung Cửu đang lóe lên sự nghi hoặc. Trong lòng một trận phiền toái…… “Chính là…… Này……” Này cái gì ni? Anh đọc sách vài năm, cũng không tìm thấy được một từ thích hợp!


Suy nghĩ một hồi, cũng nghĩ không ra rốt cuộc nên dùng từ gì. Nam Cung Kỳ trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Nam Cung Cửu “Dù sao, chính là không được nói nữa!” Nói xong liền đứng lên đi về phòng mình, còn không quên khóa cửa lại. Buồn bực nằm ở trên giường kéo chăn che mặt, lâm vào cảm xúc rối rắm……


Nam Cung Cửu nhìn cửa bị khóa, rốt cuộc nhịn không được, bật cười…… Thật đúng là ứng với câu nói: Cười khuynh thành! Đáng tiếc là không có bất luận người nào nhìn thấy……