Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 19: Em trai, khẳng định là em cố ý…..

“Em à, em muốn ăn cái gì?” Quý Tiêu Dương cúi đầu hỏi em trai trong lòng. Ở trên bàn trước mặt cậu có vài loại thức ăn. Có bánh bao, bánh mì, cháo, còn có sữa….. Đó đều là thức ăn mềm, răng em trai mới mọc có vài cái, còn chưa thể ăn cơm.


Quý Hào dừng động tác ăn cơm, có chút hứng thú nhìn hai anh em ở phía đối diện. Hắn cảm thấy đứa con hai tuổi này trừ bỏ ngày hôm qua gọi anh hai, hắn còn chưa nghe thấy nó nói cái gì khác….. Trước kia đã từng nghĩ đứa con nhỏ này là người câm điếc, hiện tại xem ra đứa nhỏ này giống ngư chỉ ở trước mặt Tiêu Dương mới có thể mở miệng nói chuyện, mở miệng cười, mới có thể vui chơi hoạt bát…..


Bên này Quý Tiêu Dương không chút để ý đến tầm mắt của ba ba. Chuyên tâm đút thức ăn cho em trai “Em à, chúng ta uống sữa trước được không? Như vậy em mới có thể cao lên được!” Cậu trước kia mỗi buổi sáng buổi tối đều uống sữa nhưng không biết em trai có thích uống loại sữa nguyên chất này không…. Quý Tiêu Dương vươn tay lấy sữa để cho em trai nếm thử. Nếu không thích thì đổi cái khác là được. Cậu thích cái loại mùi sữa thoang thoảng trên người em trai.


Quý Thần Quang thực nhu thuận ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương. Đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn động tác của Quý Tiêu Dương. Hai tay mập mạp nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương.
“Nào em, thử một chút đi. Không thích thì nói cho anh hai!” Đem thìa sữa tới bên miệng Quý Thần Quang.


Quý Thần Quang ngửi thấy mùi gì đó phía trước. Hương thơm thoang thoảng giống với mùi vị ngọt ngào trước kia đã nếm qua. Vươn đầu lưỡi ra nếm một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn thành một đoàn. Đôi mắt to tròn phiếm hơi nước nhìn về phía Quý Tiêu Dương.


Quý Tiêu Dương vừa thấy bộ dáng này của em trai liền biết em trai không thích sữa nguyên chất này. Nhanh chóng đem nó đặt sang một bên. Cầm lấy một bát cháo “Em à, không khóc, chúng ta ăn chóa!” Cháo này cậu vừa thử một miếng, hương vị rất ngon, em trai hẳn là sẽ thích.


Quý Thần Quang mở to mắt ngơ ngác nhìn Quý Tiêu Dương. Nhìn một hồi lâu mới chuyển qua nhìn bát cháo trước mặt. Ánh mắt mang chút khϊế͙p͙ đảm…. tựa hồ không dám thử lần nữa.


“Ăn ngon lắm. Em à, ngoan, há mồm thử một miếng!” Quý Tiêu Dương ăn thử một miếng trước mặt Quý Thần Quang, sau đó nói với bé.


Thấy anh hai ăn, Quý Thần Quang mới mở cái miệng nhỏ nhắn ra thử một miếng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cười tươi. Chép chép cái miệng nho nhỏ. Đôi mắt ngập nước nhìn Quý Tiêu Dương, hai tay hướng bát cháo khua loạn. Tựa hồ bất mãn vì động tác chậm chạp của Quý Tiêu Dương, muốn tự mình ăn…..


Quý Hào ở một bên nhìn, đột nhiên có cảm giác chơi rất vui….. Sách, hắn mới phát hiện đứa con nhỏ của hắn thực khôi hài….. Không dấu vết tiếp tục ở một bên nhìn. Có khả năng ngay cả chính Quý Hào cũng không phát hiện ra, khóe miệng mình đang ôn nhu cười thản nhiên lộ ra lúm đồng tiền.


“Được rồi, anh hai biết em thích ăn. Đừng nóng vội. Từ từ không thì sẽ không có ai ăn cùng em đâu!” Quý Tiêu Dương nhanh chóng đem bát cháo dời đi một chút. Cháo dính lên quần áo em trai sẽ không tốt. Thật vất vả mới để em trai xinh đẹp như vậy. Bộ dáng mập mạp của em trai hảo khả ái, cực kỳ giống búp bê.


“Anh hai!” Miệng Quý Thần Quang đầy cháo, mơ hồ gọi Quý Tiêu Dương một tiếng. Có chút bất mãn nhìn chằm chằm bát cháo kia…..
“Em trai, em không ngoan nga.” Em trai vừa nói, cháo trong miệng liền chảy ra. Quý Tiêu Dương nhanh chóng lấy khăn tay lau cho em trai. Ăn một lúc, bộ quần áo xinh đẹp kia phải thay rồi.


Những lời này của Quý Tiêu Dương nói có điểm giận dỗi. Quý Thần Quang vừa nghe, đôi mắt to nhất thời nổi lên hơi nước nhìn anh hai. Bộ dáng đáng thương hề hề làm cho Quý Tiêu Dương đau lòng “Hảo. Thần Thần là em trai ngoan của anh hai. Nào chúng ta tiếp tục ăn cháo, nếu để nguội sẽ không ngon!” Bây giờ Quý Tiêu Dương đã biết Thần Thần thích ăn cái gì là phải cho em ấy ăn nhanh một chút không em ấy liền nổi cáu….


Nhìn Quý Thần Quang ăn đến vui vẻ, đôi mắt to tròn sáng trong, nhìn đặc biệt đẹp. Hiển nhiên lúc này tâm tình của em trai rất tốt. Hộc thực không nhìn ra được em trai nóng tính như vậy…… Quý Tiêu Dương vừa nghĩ vừa đút cháo cho em trai. Một bát cháo rất nhanh đã bị Quý Thần Quang ăn hết. Nhưng ánh mắt của em trai vẫn mở to nhìn cậu. Quý Tiêu Dương đột nhiên hiểu, em trai vẫn muốn ăn….


Nhanh chóng nói bảo mẫu mang thêm một cái bát nhỏ. Tiếp tục đút cho Quý Thần Quang ăn. Ăn nhiều một chút cũng tốt, mập thêm chút nữa ôm mới thoải mái…..


Quý Hào ở một bên nhìn, trong lòng thầm nghĩ: Kỳ thật, đứa con nhỏ của hắn cũng thực khả ái….. Mới sinh ra còn chưa có đủ dinh dưỡng, hai năm này được bổ sung, khuôn mặt nhỏ nhắn mập ra không ít…. Hơn nữa ở cùng một chỗ với Tiêu Dương, khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn luôn tươi cười. Đôi mắt to tròn lóe sáng. Phá lệ chọc người yêu thích. Hơn nữa quần áo hôm này là Quý Tiêu Dương mua ở bên ngoài. Đặc biệt thích hợp với Quý Thần Quang.


Qua tầm mười phút sau, Quý Thần Quang rốt cục cũng ăn no. Thực nhu thuận ngồi ở trong lòng Quý Tiêu Dương. Đôi mắt to lóe sáng nhìn anh hai dùng cơm…. Không biết phải hình dung loại cảm giác này thế nào. Thần Quang nho nhỏ chỉ biết là khi nhìn anh hai dùng cơm, bé cũng không dời được mắt……


Nửa giờ sau, cả nhà dùng xong bữa sáng. Lục Dao vội vàng rời đi, nói là có một buổi họp báo quan trọng. Còn Quý Hào lại nhàn nhã ngồi ở một bên sô pha. Đáy mắt hàm chứa ý cười nhìn Quý Tiêu Dương chơi cùng Quý Thần Quang…..


Đột nhiên hưng trí, vươn tay đến “Nào Thần Quang, đến đây cho ba ba ôm một chút!”
Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang nhìn thoàng qua ba ba của mình. Suy nghĩ một chút rồi cúi đầu hỏi em trai trong lòng “Em à, có muốn ba ba ôm không?”
“Hảo!” Không ngờ Quý Thần Quang lại phi thường ngoài ý muốn lên tiếng.


Trên mặt Quý Hào rất cao hứng. Thần Quang nói chuyện đã rất rõ ràng. Chẳng lẽ Thần Quang chỉ hơi nhu thuận thôi chứ kỳ thật bé cũng là một nhân tài ưu tú giống Tiêu Dương…..


Nghĩ như vậy, ánh mắt Quý Hào nhìn về phía Quý Thần Quang liền thêm một chút nóng rực. Quý gia ở thế hệ của hắn mà có thể sinh ra hai nhân tài ưu tú thì hắn cũng cảm thấy tự hào….. Như vậy Quý gia ở trong tay con hắn liền có khả năng trở thành gia tộc đệ nhất của thành phố Y……


Quý Hào ở trong lòng nghĩ đến tương lai tốt đẹp, trong lòng thích không thôi. Kỳ thật hắn không biết….. Tiểu Thần Quang chỉ biết nói vài chữ mà thôi……
“Ba ba!” Quý Tiêu Dương nhướng mày nhăn mặt nhìn khuôn mặt tươi cười hưng phấn của Quý Hào. Ba ba hôm nay cảm giác là lạ?…..


“Khách…..” Bị Quý Tiêu Dương gọi như vậy, Quý Hào mới lấy lại tinh thần thì liền thấy đôi tay nhỏ bé của Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương đang vươn về phía mình.


Trong lòng Quý Hào lập tức cao hứng. Đem Quý Thần Quang ôm vào ngực, hôn lên khuôn mặt mập mạp của bé một cái “Tiểu Thần Quang, con ngoan của ba ba! Gọi một tiếng ba ba cho ba nghe nào!”


Khi Quý Tiêu Dương thấy ba ba mình hôn em trai, trên mặt liền hiện vẻ mất hứng…. Em trai là của cậu. Ba ba thế nào lại có thể ôm hôn em ấy. Lập tức nghĩ đến việc ôm lại em trai vào lòng. Nhưng nghĩ nghĩ lại thấy có chút không đúng….. Đột nhiên cảm thấy phiền toái….. Em trai là của cậu!


Bên này Quý Hào đang cao hứng chọc cười Quý Thần Quang trong lòng. Không chút nào biết đến tâm tư Tiêu Dương, cũng không thấy trên mặt Quý Tiêu Dương đang dần gia tăng lửa giận……


Đầu của ba ba để chỗ nào vậy?….. Cư nhiên đi chọc vào môi em trai, thực bẩn…… Đột nhiên cảm thấy đầu của ba ba hảo chướng mắt…..


Nhìn em trai cười tươi như hoa, mặt Quý Tiêu Dương liền xụ ra. Em trai, em cư nhiên còn cười vui vẻ như vậy….. Anh hai sẽ không bao giờ mua đồ này nọ cho em nữa. Trong lòng không hiểu sao lại nảy sinh một loại cảm giác ê ẩm…. Không thoải mái. Em trai cư nhiên cũng không thèm nhìn cậu.


Ánh mắt em trai luôn nhìn theo mình. Nhưng là hiện tại cặp mắt to kia đang nhìn ba ba. Không có nhìn cậu…..
Không thoải mái….. Trong lòng thực khó chịu…..


Hừ, em trai, anh hai không thương em nữa…. Ánh mắt gắt gao nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa của em trai đang bị ba ba chọc cười….. Tay Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng nắm thành quyền. Đáy mắt càng ngày càng âm trầm…..
“Thần Quang, con……” Đột nhiên nghe thấy thanh âm mang theo lửa giận của ba ba.


Quý Tiêu Dương nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉ nhìn thấy trên tây trang quý giá của ba ba dính ướt một khoảng thật lớn….. Ánh mắt lại chuyển hướng nhìn em trai. Phát hiện đôi mắt to tròn trong suốt đang nhìn cậu. Vươn tay về phía câu “Anh hai!” Thanh âm nghẹn ngào…..


Quý Tiêu Dương phi thường nhanh vươn tay ôm em trai vào lòng. Bây giờ hắn đã hiểu…. Thì ra em trai tiểu lên bộ tây trang vạn tệ của ba ba một mảng lớn như vậy…. Khó trách ba ba lại nổi giận. Đột nhiên Quý Tiêu Dương giống như hiểu được cái gì…. Cúi đầu nhéo nhéo hai má mập mạp của em trai trong lòng. Em trai, em thật nghịch ngợm…..


“Ba ba, em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện. Ba đừng nổi giận!” Nhanh chóng giải quyết cục diện rối rắm cho em trai. Bất quá trong lòng cũng phi thường vui vẻ.


Mặt Quý Hào nghẹn thành một màu xanh. Nhưng lại không thể nói gì…. Nhưng là bộ tây trang này của hắn là một bộ rất quý giá. Bảy vạn tệ….. Hiện tại khẳng đinh là không thể dùng nữa rồi……
Thật là, như thế nào hôm nay đang yên đang lành lại muốn ôm con nhỏ…..


Buổi chiều còn có một yến tiệc quan trọng. Hắn còn cố ý chọn bộ quần áo này…..