Ba ngày sau, cơ hồ là tất cả mọi người trong Nam Cung gia đều biết một sự kiện! Nam Cung Cửu hai tuổi sau một hồi bệnh nặng, không chỉ có tính cách trở nên lạnh lùng thản nhiên mà ngay cả thanh âm nói chuyện cũng không mềm mềm nữa, mà là một loại cứng rắn lạnh lùng nói không nên lời! Kỳ quái nhất chính là đứa nhỏ này cư nhiên sống chết kề cận Nam Cung Kỳ! Liền ngay cả ngủ cũng không buông tha!
Nam Cung Kỳ từ nhỏ đã một mình một người thành thói quen, đối mặt với tiểu đường đệ giống như một cái đuôi nhỏ gắt gao đi theo phía sau mình, cậu liền cảm thấy đau đầu đến lợi hại! Đứa nhỏ này vừa mới bệnh nặng một hồi, không thể mắng cũng không thể đánh, hơn nữa nó cũng không có làm chuyện xấu gì, chỉ là trầm mặc đi theo cậu. Cậu đi đến đâu, nó liền theo đến đó!
“Tiểu Cửu, thân thể em vừa mới tốt lên, mau nằm trên giường ngủ đi!” Nam Cung Kỳ buông quyển sách trên tay, nhìn thoáng qua tiểu đường đệ đang im lặng ngồi bên người mình.
Đôi mắt đen bóng của Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, sau đó tiếp tục hạ mắt. Rất là rõ ràng cự tuyệt đề nghị của Nam Cung Kỳ!
Nam Cung Kỳ không nói gì, thật sự là có loại cảm giác muốn phát điên. Đứa nhỏ này, như thế nào sai khi bị bệnh liền trở nên kỳ kỳ quái quái…… Trước kia nhu thuận biết bao nhiêu, cậu nói cái gì thì chính là cái đó!
“Sao không đọc nữa?” Nam Cung Cửu bên cạnh đột nhiên mở miệng nói chuyện, ánh mắt lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ. Bộ dáng cậu đọc sách phi thường đẹp! Lẳng lặng, thản nhiên, lộ ra một cỗ cảm giác yên tĩnh nói không nên lời, làm cho tâm linh của hắn bị buộc chặt hơn ba mươi năm nay cảm giác được sự thoải mái trước nay chưa từng có!
Ách…… Nam Cung Kỳ sửng sốt mộ chút, thật không ngờ là tiểu đường đệ của mình lại mở miệng nói chuyện, nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, thản nhiên nói một câu “Không muốn đọc nữa!” Ném sách sang một bên! Đứng lên, đi pha một ly trà cho bản thân.
Nam Cung Cửu không nói nữa, chỉ trầm mặc đem quyển sách bị ném sang một bên đặt lên giá sách. Nam Cung Kỳ đang uống trà liếc mắt thấy động tác của Nam Cung Cửu, trong lòng có cảm giác khác thường. Chính mình vừa rồi hình như có điểm quá đáng……
“Đói không? Anh mang em đi ăn cái gì đó!” Buông chén trà trong tay, Nam Cung Kỳ nói với Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu gật gật đầu, không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Nam Cung Kỳ! Trong nháy mắt đó, Nam Cung Kỳ muốn bỏ ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tiểu đường đệ ở bên cạnh, cậu lại bỏ quên ý nghĩ của mình. Nắm thì cứ nắm đi, dù sao tiểu đường đệ còn nhỏ, đã thế còn vừa mới khỏi bệnh, nếu lại ngã bị thương một cái liền thảm!
“Tiểu Kỳ chuẩn bị mang Tiểu Cửu đi đâu vậy?” Mẹ Nam Cung nhìn Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đi từ trong phòng ra, cười hỏi một câu.
“Con thấy Tiểu Cửu có vẻ nhàm chán, chuẩn bị dẫn em ấy đi ăn vài thứ!” Nam Cung Kỳ cười đến ôn hòa, nhẹ nhàng thản nhiên!
Mẹ Nam Cung vừa nghe liền nở nụ cười “Đừng đi, mẹ đang chuẩn bị nấu cơm đây! Ra phòng khách ăn chút hoa quả đi!”
“Được ạ!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu nắm tay Nam Cung Cửu đi vào phòng khách. Ngồi xuống ghế sô pha, Nam Cung Kỳ tự nhiên buông lỏng tay ra, chẳng qua là Nam Cung Cửu ở một bên lại vẫn gắt gao nắm chặt tay cậu. Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút “Tiểu Cửu, chúng ta không đi ra ngoài nữa, có thể buông tay ra rồi!”
Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, đôi con ngươi màu đen thoạt nhìn lộ ra quang mang thâm thúy “Thời điểm đi đường là có thể nắm sao?”
A?…… Nam Cung Kỳ vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của Nam Cung Cửu. Sau khi lấy lại tinh thần, liền cảm thấy tiểu hài tử như thế nào lại biến thông minh?…… “A, ăn hoa quả trước đi!” Không đáp lại vấn đề của Nam Cung Cửu, chỉ cười cười tránh khỏi tay hắn, cầm một miếng dưa hấu đưa tới t