Độc Gia Chuyên Sủng

Chương 172: Điên cuồng đánh trả

“Chủ nhân, nhiệm vụ thất bại! Chỉ bắn thương một người!”
“Lại thất bại?……” Thanh âm này, nhẹ bay bay, lộ ra vài phần âm hàn không chút để ý! Vừa nghe xong, người ta còn có thể nghĩ là hắn đang lầm bầm lầu bầu!
“Cam nguyện bị phạt!”


“Phạt, khẳng định là không thể thiếu! Bất quá……” Thanh âm dừng một chút, sau đó nói tiếp “Thật ra ta rất tò mò, nguyên nhân tại sao các ngươi liên tiếp thất bại! Có biết vì sao không?” Câu nói sau cùng, nói được rất là nghiêm túc!


“Bọn họ nhiều người, hơn nữa phòng thủ vô cùng nghiêm cẩn (nghiêm túc cẩn thận). chúng ta không có biện pháp tới gần biệt thự!”
“Nhiều người?……” Thanh âm kéo thật dài, tựa hồ như là đang trầm tư……


Trong phòng im lặng một lúc, thanh âm kia lại bắt đầu nói chuyện! “Các ngươi cho rằng, mình so sánh với bọn họ thì như thế nào?”
“Ngang bằng!” Tạm dừng một chút, tiếp theo còn nói thêm “Mỗi người!”


“Tốt lắm, các ngươi đi xuống lĩnh phạt đi! Về phần nhiệm vụ, ta sẽ ra mệnh lệnh một lần nữa!” Thanh âm kia trầm mặc một hồi rồi mới nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
“Dạ!”


Chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ vang lên, căn phòng lâm vào sự im lặng tuyệt đối! Thật lâu qua đi mới vang lên một câu nói ý vị thâm trường “Thật sự là không đơn giản a…… Dạng thủ đoạn gì mà có thể huấn luyện ra người có thân thủ đủ để phân cao thấp với tướng ngân bài a!”


……


Kỷ Nguyên ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm chiếc điện thoại, nhìn bức rèm dầy nặng đã được gắt gao kéo chặt vào. Bên ngoài, mặt trời đã lên rồi…… Hành động đêm qua, không biết có thành công hay không. Chính mình đã đem tất cả tiền tài đều bỏ vào đó rồi! Toàn bộ đường đi đều bị chặn hết……


Lẳng lặng nhìn di động trong tay, Kỷ Nguyên do dự một lát, cuối cùng vẫn là gọi điện cho người kia! “Thành công không?” Điện thoại vừa thông, Kỷ Nguyên liền đi thẳng vào vấn đề hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình! Ngữ khí có vẻ có chút dồn dập!


“Thất bại!” Ở đầu bên kia điện thoại, cũng không che dấu gì cả, trực tiếp đáp lại hai chữ.
“Cái gì? Lại thất bại?” Kỷ Nguyên bên này nghe được đáp án từ trong điện thoại truyền đến. Thanh âm trực tiếp biến thành tiếng kêu sợ hãi, rất là kinh ngạc cùng phẫn nộ!


“Ngươi hoảng cái gì, nếu đã nhận tiền của ngươi, ta cam đoan nhiệm vụ sẽ hoàn thành!” Nói xong, đối phương liền tự động ngắt điện thoại!


Kỷ Nguyên cầm di động, thật lâu không hề động đậy! Lại thất bại…… Kỷ Nguyên dùng sức gắt gao nắm chặt di động trong tay, rất là khó hiểu! Loại tình hình khủng hoảng thình lình xảy ra này, giống như là đã có chuyện gì đó xảy ra?…… Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là Quý Tiêu Dương?……


Không, không có khả năng! Quý Tiêu Dương sẽ không làm cho mình xuất hiện loại cảm xúc này! Hẳn là không phải Quý Tiêu Dương! Kỷ Nguyên có chút thất thần lắc lắc đầu, bỏ điện thoại di động vào trong ngăn kéo, có chút mệt mỏi ngửa người dựa vào lưng ghế. Mang theo gương mặt tái nhợt bệnh tật, có vẻ có chút ảm đạm, đáy mắt xuất hiện màu đen rất đậm……


Lúc lão quản gia bưng thuốc đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Kỷ Nguyên tựa hồ đã ngủ ở trên ghế. Ông đem thuốc nhẹ đặt trên bàn làm việc, ánh mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ của Kỷ Nguyên. Một tiếng thở dài rất nhỏ theo miệng truyền ra…… Ai, tội gì chứ! Vì cái gì lại phải bức mình đến loại tình trạng này? Hết thảy hoàn toàn đều có thể tránh mà! Tội gì phải như vậy chứ, từng bước thiết kế hết thảy, đến cuối cùng còn đem chính mình cùng rơi vào đường cùng……


“Tiểu Nguyên, tỉnh tỉnh, tới giờ uống thuốc rồi!” Thất thần một lát, lão quản gia lấy lại tinh thần, thu lại cảm xúc trong lòng mình. Vươn tay nhẹ nhàng đẩy đẩy thân thể của Kỷ Nguyên, thanh âm vẫn hòa ái giống như ngày thường!


Kỷ Nguyên mở to mắt, ngơ ngác nhìn lão quản gia vài giây, sau đó mới nhẹ nhàng dừng tầm mắt ở bát thuốc trên bàn, thản nhiên nói một câu “Lâm bá, con biết rồi, người đi xuống trước đi!”


“Tiểu Nguyên, con uống thuốc xong, tự nhiên ta sẽ ra ngoài!” Lão quản gia cười ha hả nói, vươn tay lấy từ trong túi ra hai cái kéo đưa tới trước mặt Kỷ Nguyên. “Tiểu Nguyên, uống đi, đây là kẹo mà con thích nhất này!”


Kỷ Nguyên nhẹ liếc mắt nhìn kẹo trước mặt mình. Ánh mắt kia, tựa hồ có chút phức tạp! Quá mức thâm thúy, làm cho người ta không thể nhìn thấu! Nhìn thoáng qua kẹo, Kỷ Nguyên liền vươn tay, bưng bát thuốc lên, ngửa đầu một ngụm uống cạn, tiếp theo đưa đến trước mặt Lâm bá “Như vậy là có thể đi rồi đi?”


Lão quản gia tiếp nhận bát, cười khẽ gật gật đầu. Sau đó rời khỏi phòng! Không đến nửa phút sau khi lão quản gia đi rồi, Kỷ Nguyên nguyên bản còn đang lười nhác ngồi trên ghế, đột nhiên phi thường nhanh chóng đứng lên, chạy vào WC bên cạnh, nôn toàn bộ thuốc vừa uống ra……


Sau khi nôn hết thuốc ra! Kỷ Nguyên nhìn chính mình trong gương, cười đến vẻ mặt điên cuồng! Ngươi nói xem, một người sắp chết, uống thuốc có ích lợi gì chứ, dù sao uống cũng như không! Có phải hay không, có phải hay không, có phải hay không a…… Kỷ Nguyên a Kỷ Nguyên, ngươi không nên đến thế giới này! Ngươi chính là một thứ dư thừa……


Biểu tình không bình thường của Kỷ Nguyên giằng co ngăn ngủn không đến ba phút, liền cúi đầu, dùng nước lạnh rửa mặt. Sau khi ngẩng đầu lên lần nữa là lúc khôi phụ sự lạnh nhạt cùng lười nhác bình thường! Rửa trôi sạch sẽ thuốc nôn ra, Kỷ Nguyên lại dường như không có việc gì ngồi trở lại ghế!


Vừa mới ngồi trở lại ghế, Duy Thiên liền gọi điện thoại đến. Kỷ Nguyên nhìn thoáng qua, đáy mắt hiện lên một tia phiền chán! “Có việc?”
“Kỷ Nguyên, hỏng rồi, máy tính của công ty tôi đều bị virus hết rồi.” Sáng sớm Duy Thiên mới tỉnh lại liền nhận được tin tức thư kí báo đến!


“Tìm người diệt hết không phải là được rồi sao?” Kỷ Nguyên miễn cưỡng ói ra mấy chữ. Đứng lên, đi đến tủ rượu, rót một ly vang đỏ rồi thư thái nằm tựa lên so pha.


“Vấn đề là, sau khi xử lý virus xong, tất cả dữ liệu trong máy tính đều mất hết!” Trong nháy mắt nhận được báo cáo của thư kí, hắn liền gọi điện thoại cho hacker giỏi nhất mà mình mới mời đến gần đây, giúp hắn xử lý việc này. Hacker này thực cũng có chút bản lĩnh, ngắn ngủn không đến hai tiếng liền giải quyết xong, nhưng, Duy Thiên còn chưa có kịp cao hứng liền phát hiện chuyện cơ hồ làm cho hắn hỏng mất, tất cả những tài liệu quan trọng của công ty đều mất hết…… Này chứng minh cho cái gì? Chứng minh cho việc công ty của hắn sẽ gặp phải nguy hiểm phải đóng cửa……


Kỷ Nguyên nghe Duy Thiên nói, trầm mặc thật lâu……
Duy Thiên không chờ Kỷ Nguyên đáp lại, liền mở miệng nói tiếp “Kỷ Nguyên, cậu trước tiên cho tôi một nghìn vạn, để tôi chống đỡ qua thời gian này đã!”


“Không có tiền!” Hồi lâu qua đi, Kỷ Nguyên lạnh lùng đáp lại một câu! Không đợi Duy Thiên nói tiếp liền mở miệng “Anh cũng biết, tiền của tôi toàn bộ đều dùng để thuê sát thủ. Hiện tại là hai bàn tay trắng rồi! Anh có rảnh ở nơi này của tôi để lãng phí thời gian thì không bằng đến hỏi những người khác đi!”


Duy Thiên nghe xong, một trận chán nản! Tay nắm di động nổi lên đầy gân xanh…… Môi giật giật, nửa ngày cũng không nói được một chữ nào, cuối cùng, trực tiếp ném điện thoại trong tay đi! Trong phòng vang lên một tiếng ‘bụp’……


Kỷ Nguyên nhìn thoáng qua di động, tao nhã uống một ngụm rượu trong tay. Xem ra Quý Tiêu Dương thật là bắt đầu hạ ngoan thủ rồi! Vậy kế tiếp có thể là chính mình hay không?……
(): thủ đoạn ngoan độc, ra tay độc ác


Quý Tiêu Dương vẫn đều canh giữ ở bên Quý Thần Quang, ngay cả hiện tại phân phó thủ hạ làm việc cũng vậy! “Sự tình tiến hành thế nào?” Quý Tiêu Dương nhìn thoáng qua Mộ Thanh Vân, nhẹ giọng hỏi một câu. Sau đó ánh mắt lại nhanh chóng chuyển tới trên người Quý Thần Quang. Thần Thần khi ngủ luôn thích ôm hắn! Hiện tại vai phải bị thương cũng không thay đổi được thói quen này!


Đêm qua, hắn mới chỉ hơi nhắm mắt lại một chút, chợt nghe thấy tiếng rên đau của Thần Thần. Nhanh chóng mở mắt ra liền thấy Thần Thần lại quên vết thương của mình, trực tiếp muốn dùng tay phải ôm hắn. Này vừa vươn tay liền động đến miệng vết thương, ngay cả trong mộng cũng nhíu chặt mày lại. Rất là thống khổ! Từ lúc đó trở đi, Quý Tiêu Dương liền lên tinh thần, tầm mắt không dám rời khỏi Thần Thần quá lâu! Này không nghĩ đến là, Thần Thần khi ngủ lại lộn xộn như vậy! Hiện tại, hai ngày đầu là quan trọng nhất, là thời gian để cho miệng vết thương khép lại, không thể có chút phân tâm nào, bằng không vai phải của Thần Thần sẽ……


“Boss, Tinh Cửu đã dựa theo phân phó của sếp, hoàn thành sự việc một cách hoàn mỹ rồi! Hiện tại công ty của Duy Thiên đã bị tê liệt, không thể vận hành được nữa!” Mộ Thanh Vân một bên nói, một bên trộm liếc mắt nhìn Quý Thần Quang đang nằm ngủ say trên giường, đáy mắt có nhè nhẹ kinh hỉ. Tuy rằng ngày thường như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết! Nhưng thời điểm mấu chốt lại làm ra hành động như thế! Khó trách boss lại đau (thương) cậu ấy như vậy!


“Tiếp tục chú ý, còn có, trong một tháng này hẳn là tôi sẽ không có thời gian đến quản lý chuyện công ty. Cậu cùng với Tử Dật lưu tâm nhiều hơn một chút. Ra vào đi đâu cũng phải chú ý an toàn!” Nghe Mộ Thanh Vân nói, trong lòng Quý Tiêu Dương thực vừa lòng. Bây giờ phải tận lực bồi tiếp Kỷ Nguyên……


Nghĩ, ánh mắt Quý Tiêu Dương lại dừng trên bả vai phải của Quý Thần Quang. Một phát súng của Thần Thần lần này, ta sẽ không cho ngươi thoát!


“Tôi biết rồi! Tôi sẽ nói cho Tử Dật biết! Boss, ngài cũng phải chú ý nhiều hơn! Không có chuyện gì thì tôi về công ty trước đây.” Mộ Thanh Vân cười gật gật đầu, một bên nói, một bên nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương! Bên trong là ý tứ quan tâm rất rõ ràng! Mộ Thanh Vân anh kiếp này gặp được Quý Tiêu Dương xem như là chuyện may mắn lớn nhất của anh!


“Ân, cố gắng điều hành công ty cho tốt!” Quý Tiêu Dương gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa, để cho Mộ Thanh Vân ra ngoài. Chờ sau khi Mộ Thanh Vân đi rồi, Quý Tiêu Dương lấy điện thoại ở trong túi quần ra, trực tiếp gọi điện cho Mạc Dương. “Mạc Dương, tôi có việc muốn cùng anh thương lượng một chút!”


“Chuyện gì? Tiêu Dương cậu cứ nói thẳng là tốt rồi, nhưng đừng có liên quan đến ‘X’ là được!” Mạc Dương cầm điện thoại trêu chọc nói một câu. Không có biện pháp a, ‘X’ này hắn thật sự là không muốn dây dưa đến! Người cùng chuyện hắn cần phải để ý, có nhiều lắm……


“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh có biết tập đoàn sát thủ nào mà hiệu quả cùng tin tưởng được hay không?” Quý Tiêu Dương ôn nhu nhìn Quý Thần Quang nằm trên giường, nhưng lời nói ra lại là lãnh ý mười phần!


“Tiêu Dương, cậu sẽ không phải là muốn……?” Mạc Dương trầm mặc vài giây, có chút kinh ngạc, có chút giật mình…… Có phải có chuyện gì xảy ra không? Làm cho Tiêu Dương phẫn nộ như vậy?……


“Đêm qua, Thần Thần trúng đạn!” Quý Tiêu Dương bình tĩnh nói một câu. Trong thanh âm bình tĩnh này lại làm cho người nghe cảm giác được một cỗ nặng nề hít thở không thông!


…… Quả nhiên…… Mạc Dương ở trong lòng thầm nói một câu “Tìm ‘Liệt Hỏa’ đi, tôi có thể giúp cậu liên hệ. Giá cũng có thể ưu đãi một chút!”


“Được, việc này giao cho anh! Nhớ kỹ, nhân số bao nhiêu tôi mặc kệ, cần bao nhiêu tiền cứ việc nói. Tôi chỉ có một mục đích: Trong hai mươi tư giờ, ám sát không ngừng cho tôi!”
Mạc Dương vừa nghe, trầm mặc một lát! “Tôi biết rồi!”


Tiêu Dương vì Thần Quang, quả nhiên sẽ biến thành một tên điên! Tình yêu này, đã sâu đến mức nào rồi?…… Toàn tâm toàn ý đều nghĩ đến thằng bé, mặc kệ làm cái gì cũng lấy nó đặt lên hàng đầu!


Nghĩ nghĩ, Mạc Dương đột nhiên nhớ tới. Từng có một lần, hắn cùng với Quý Tiêu Dương ăn cơm ở bên ngoài, chờ đồ ăn được dọn lên bàn rồi, hắn phát hiện, đồ Quý Tiêu Dương gọi cư nhiên tất cả đều là đồ ngọt! Lúc ấy hắn giật mình trêu chọc một câu: Nhìn không ra người lạnh lùng như cậu lại thích ăn đồ ngọt như vậy!


Thời điểm kia, Quý Tiêu Dương cười đến ôn nhu, có điểm bất đắc dĩ! “Không, tôi không thích ăn đồ ngọt. Nhưng Thần Thần lại rất thích ăn. Mỗi lần gọi món đều gọi đồ ngọt, nhiều năm như vậy, cũng thành thói quen rồi!”
PS: hình như càng ngày càng dài hay sao ý. ôi tôi chớt:((((((((


trời ạ. cuối cùng cũng edit được một chương nữa khóc ròng