Buổi sáng bảy giờ, theo đồng hồ sinh học, Quý Tiêu Dương mở mắt. Cúi đầu nhìn Quý Thần Quang trong lòng. Thần Thần ngủ thật say, mặt mày che kín hạnh phúc thản nhiên, chăn ấm áp làm cho hai má trắng nõn của cậu đỏ bừng, lông mi thật dài mềm mại nhẹ rung, môi hơi chu lên, bộ dáng kia giống như là đang không tiếng động hôn cái gì đó. Quý Tiêu Dương nhìn nhìn, khóe miệng giơ lên thành một nụ cười cưng chiều, cúi đầu ở trên môi Quý Thần Quang hôn một cái.
Sau đó yên lặng không một tiếng động xốc chăn lên xuống giường, đứng ở bên giường mềm nhẹ đắp lại chăn cho Quý Thần Quang. Lúc này mới xoay người nhẹ bước vào phòng tắm. Hai mươi phút sau, Quý Tiêu Dương từ phòng tắm đi ra, đã mặc xong âu phục! Chuẩn bị tất cả xong, đi tới trước giường Quý Thần Quang, nhìn thụy nhan của cậu, không tiếng động nở nụ cười!
(): khuôn mặt đang ngủ.